“Đêm nay, sự an toàn của chúng tôi đành dựa vào anh vậy, anh vệ sĩ à!”
“…”
3 trai, 4 gái anh một câu, tôi một câu chọc ghẹo, nhấn mạnh hai từ vệ sĩ. Diêm Mộng đứng cạnh vui sướng khi người gặp họa.
Hừ! Ai bảo anh đi theo tôi, giờ xấu hổ chưa?
“Được rồi, mọi người, đừng nói vậy, đã đến thì đều là bạn cả, chúng ta vào đi thôi!”, Mạc Thiếu Dương đắc ý liếc Trần Bát Hoang, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Tôi đã sắp xếp người chờ ở trong rồi, vất vả lắm mới tốt nghiệp được, đêm nay phải chơi một trận cho đã!”
“Được!”
Dưới sự dẫn dắt của Mạc Thiếu Dương, đoàn người lập tức đi vào quán bar. Trong đây luôn có âm nhạc, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, kích thích hoóc môn của cả trai lẫn gái.
Giữa sàn nhày là một đám trai gái điên cuồng lắc lư cơ thể như người điên, ngọn đèn nhấp nháy, nơi nơi đều là những cô gái ăn mặc hở hang, quyến rũ.
Đàn ông thì chờ đợi con mồi, phụ nữ thì tìm kiếm sự kích thích. Cả quán bar giống như một bãi săn, ở trong này, có thể gặp được đủ loại người.
Trong hoàn cảnh ồn ào ấy, nói chuyện đều phải hét lên, đám Mạc Thiếu Dương vừa vào quán bar, lập tức đã có người bước đến đón, dẫn đường cho họ.
Trần Đức im lặng đi ở cuối cùng.
Theo cuộc trò chuyện của họ, anh đã biết được tên của từng người. Thanh niên tóc vuốt ngược tên Lục Tầm Dạ, hai người còn lại là Dương Hoan, Mạnh Đức Long. Còn 4 cô gái, trong đó hai cô là bạn gái của họ, tên là Trình Kiều Kiều, Đỗ Y. Hai người còn lại là Nhan Tiểu Sa, Trần Ngọc Đình, là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Diêm Mộng.
“Anh Hoang?”
Bỗng, một bartender trong quầy thấy Trần Đức bèn bước đến.
“Anh Hoang, anh tìm bà chủ ạ? Tôi, tôi sẽ lập tức báo cho cô ấy”.
“Không, đi với mấy người bạn đến chơi thôi”, Trần Đức cười đáp: “Tạm thời đừng nói cho cô ấy”.
“Vâng, vậy anh chơi đi, cần gì thì có thể kêu tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ bảo nhiều người để ý chỗ anh”, bartender nói.
“Ừ”.
Bartender chào hỏi Trần Đức xong bèn trở về vị trí của mình, bởi vì quá nhiều người và ồn ào nên đám người Mạc Thiếu Dương cũng không có chú ý tới tình hình sau lưng.
Dưới sự dẫn dắt của quản lý quán bar, đoàn người đã đi tới một bàn trống.
“Cậu Mạc, đây là ghế ngồi để riêng cho cậu! Nước và rượu đã sắp xếp xong, mời cậu và bạn bè cùng thưởng thức. Nếu cần gì cứ bảo tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ chờ ở bên cạnh!”, quản lý quán bar nói.
“Được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi, tự chúng tôi xử được”, bình thường Mạc Thiếu Dương đến những chỗ như này, chắc chắn sẽ kêu một số chị gái tiếp rượu đến. Có điều, hôm này đặc biệt nên không hợp để kêu gái.
“Nào nào, mọi người mau ngồi đi!”
Mạc Thiếu Dương mời mọc một nhóm nam nữ ngồi xuống, nhưng lại mặc kệ Trần Đức, Trần Đức cũng không quan tâm, tùy tiện tìm một góc tương đối hẻo lánh ngồi xuống.
“Nơi này không tệ nhỉ, rất sang trọng!”, Mạnh Đức Long phấn khích nói.