“Bát Hoang à, đừng ngạc nhiên, câu chuyện trên đây không phải hư cấu mà là sự thật, cũng thực sự có chuyện đó, nếu không có vị đại sư ấy thì sẽ không có dược phẩm Thiên Vũ hôm nay”.
Tống Thiên Vũ cười tự giễu: “Hôn ước cũng có, nhưng tiếc là vị đại sư đó không coi trọng nhà họ Tống của tôi. Trong mắt ông ấy, nhà họ Tống không là gì cả, có lẽ ông ấy cũng chẳng hề để tâm đến chuyện này, cũng có thể ông ấy không có con nối dõi. Tóm lại bao nhiêu năm rồi, ông ấy chưa từng xuất hiện”.
Nhắc đến chuyện cũ, trong đầu Tống Thiên Vũ bất giác hiện lên khuôn mặt vị đại sư đó, nhớ lần đầu tiên được gặp vị đại sư ấy, ông đã ba ngày ba đêm không ngủ được.
Mà phương pháp y thuật của ông ấy cũng kỳ quái đến mức làm da đầu người ta tê dại, cho đến giờ ông vẫn nhớ rõ những phương pháp đó.
“Ngữ Yên biết những chuyện này, với con bé mà nói, đây là sự thật, không phải chỉ là câu chuyện”, Tống Thiên Vũ nói tiếp: “Vậy nên chỉ cần cậu không để lộ sơ hở thì sẽ không có vấn đề gì”.
“Được rồi”.
Có vẻ như Tống Thiên Vũ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không cần anh phải lo lắng điều gì. Trần Đức ghi lại những chi tiết phía trên rồi nói: “Không còn vấn đề gì nữa, tôi sẽ làm tốt chuyện của mình”.
“Tôi tin cậu, cũng tin mình không nhìn nhầm người”, Tống Thiên Vũ không lo Trần Đức sẽ làm hỏng chuyện, Diệp Khánh Ngôn đã điều tra tất cả thông tin về Trần Đức và đưa đến cho ông.
Dù có rất nhiều chỗ để trống nhưng không khó để nhận ra anh chàng thích uống rượu và có vẻ ngoài khá lông bông này thật sự rất trọng tình nghĩa, nếu không cũng không nuôi nấng em gái người anh em của mình như thế.
“Khánh Ngôn à, đưa thông tin của Ngữ Yên cho Bát Hoang xem đi”.
“Vâng”.
Diệp Khánh Ngôn lấy thông tin liên quan đến Tống Ngữ Yên ra, nhưng thông tin không rõ ràng lắm, chỉ có chiều cao, cân nặng, tên, tuổi.
Và một bức ảnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, ánh mắt Trần Đức thay đổi.
Rất giống.
Biểu cảm và ngoại hình đều khá giống người con gái trong trí nhớ của Trần Đức.
Tuy nhiên anh biết đó không thể là cô.
Trần Đức nhanh chóng bình thường lại, không ai nhận ra sự bất thường dù là nhỏ nhất.
“Chân tướng chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, sau này chuyện ở trường nhờ cả vào cậu đó”.
Nguyên tắc của Tống Thiên Vũ là đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng, nếu đã thuê Trần Đức thì ông sẽ tin tưởng, dặn dò cẩn thận.
“Chủ tịch Tống yên tâm, tôi sẽ làm tốt những điều tôi nên làm”.
Ba tháng không dài, với Trần Đức mà nói, không là gì cả.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi việc, Diệp Khánh Ngôn lái chiếc xe Volkswagen khiêm tốn đưa Trần Đức đến trường học, giao anh cho hiệu trưởng. Sau khi biết Trần Đức do Tống Thiên Vũ đích thân đề cử, hiệu trưởng rất khách sáo gọi một giáo viên tới: “Cô Hoàng, đây là học sinh mới của lớp cô, hôm qua tôi đã gửi thông tin cho cô rồi, phiền cô đưa cậu ấy tới lớp nhé”.
Hoàng Tố Tố quan sát Trần Đức một lượt rồi cười bảo: “Trần Đức đúng không? Đi theo cô”.
Hoàng Tố Tố năm nay 34 tuổi, là giáo viên tiếng Anh của trường, cũng là giáo viên phụ trách của lớp Tống Ngữ Yên. Cô có thân hình nở nang, đeo kính gọng đen, cao khoảng một mét bảy, là một mỹ nữ.
Hoàng Tố Tố là người hay nói, trên đường đi luôn cười nói với Trần Đức, rất quan tâm anh: “Trường chúng ta hầu hết đều là con em của gia đình khá giả, rất ít người đến từ nông thôn như em”.
“Học sinh ở đây hầu hết đều kiêu ngạo, sau này em chú ý một chút, cố gắng đừng đắc tội họ”.
“Sau này cần giúp đỡ gì em cứ nói với cô, nếu giúp được, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp em”.
“Vâng, bây giờ em có một vấn đề”, Trần Đức cong môi cười: “Cô giáo xinh đẹp, cô có thể để lại số điện thoại không?”
“Tất nhiên”.
Bị gọi là ‘cô giáo xinh đẹp’, Hoàng Tố Tố cũng không tức giận, ở học viện thương mại này cũng có rất nhiều người gọi cô như thế, cô chỉ cười đáp: “Đây là danh thiếp của cô, em gọi qua đi, cô cũng lưu số em lại”.
Hoàng Tố Tố chịu trách nhiệm về các vấn đề kỷ luật của lớp Tống Ngữ Yên, vì thế cô có số của từng học sinh trong lớp, thấy Trần Đức lấy chiếc điện thoại Nokia cũ ra, cô không khỏi càng thêm đau lòng.
Quả nhiên cũng xuất thân từ nông thôn giống cô.
Còn nhớ khi cô học đại học, người khác dùng Nokia loại này, còn cô thì không mua nổi.
Cô quyết định sau này phải chú ý tới Trần Đức nhiều hơn.
Thành công có được số điện thoại của người đẹp, Trần Đức rất vui vẻ.
Năm phút sau.
Lớp ba đại học năm tư.
Buổi sáng, các học sinh đều lơ ngơ buồn ngủ, mới sáng sớm đã phải đến lớp nghe giảng, trông học sinh nào cũng có vẻ rất mệt mỏi.
Cho đến khi một nữ sinh bước vào, cô gái ăn mặc trẻ trung duyên dáng, khuôn mặt ưa nhìn, khoảng hai mươi tuổi. Cô mặc chiếc quần bò cực ngắn để lộ đôi chân trắng nõn, đôi chân tuyệt đẹp gần như chiếm hết cả thân hình, chắc chắn là một người đẹp chân dài.
Cô vừa vào đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, dù là học sinh nữ cũng phải hâm mộ với đôi chân của cô.
Người đẹp đi cùng với nhau, bên cạnh còn có một cô gái khác sánh bước cùng cô, cô gái ấy mặc chiếc váy ngắn bó sát, thân hình nóng bỏng chói mắt, dù đôi chân không dài bằng cô gái vừa nãy nhưng chiếc áo in hình gấu trúc lại tạo thành hiệu ứng 3D trên người cô, có vẻ nở nang không nên có ở độ tuổi này.
Hai cô gái đều có đặc điểm riêng, người trước thì hơi lạnh lùng, người sau lại nhiệt tình như lửa.
“Này Chân Dài, cậu nói thật à? Chồng chưa cưới của cậu thật sự đến sao?”, Lâm Dao – cô gái hung dữ đã hỏi câu này bốn năm lần rồi.
“Bố tớ đã đích thân gọi tới nên không sai được đâu, chính là hôm nay đấy”, Chân Dài chính là Tống Ngữ Yên, vì chân quá dài nên Lâm Dao đặt biệt danh cho cô là Chân Dài: “Không biết bố tớ nghĩ gì nữa. Thời đại nào rồi còn có hôn ước”.