Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127


Trong ấn tượng của hắn ta, lần nào gặp lão đại, nếu không phải cao cao tại thượng thì cũng là dáng vẻ lạnh lùng?


Ân Thập Nương luôn là nữ thần trong lòng bọn họ, không một ai dám chấm mút hay khinh nhờn cô ta.


Phì Tứ đã từng suy nghĩ liệu rốt cuộc người như thế nào mới xứng với cô ta.


Hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, nữ thần cao cao tại thượng trong lòng mình lại bị Trần Đức đẩy ngã.


“Thế giới này thật điên rồ…”. Phì Tứ líu lưỡi, đứng ra xa, trong lòng sắp coi Trần Đức là thần tượng đến nơi.


Nguyệt Nha đứng ở cửa, hai tay ôm trước ngực.


Cô ta là vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y, cũng là em gái kết nghĩa của anh trai Tiêu Mạn Y, lời dặn dò duy nhất của anh trai cô ta chính là muốn cô ta bảo vệ Tiêu Mạn Y thật tốt.


Diêm Thanh Nhã hoàn toàn chết lặng, mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, khi cô ta hoàn hồn thì Thái Dũng đã chạy mất dạng rồi.


“Trần Đức, nhanh lên, anh ta về gọi người rồi”, khi thấy Thái Dũng bỏ đi Diêm Thanh Nhã không hề vui mừng, cô ta hiểu rất rõ, biết rằng anh ta nhất định sẽ quay lại.


“Không sao, tôi cũng hy vọng anh ta gọi cứu binh đến, có bao nhiêu tiếp bấy nhiêu”, Trần Đức bình tĩnh nói, đối phó với loại vô liêm sỉ như này thì phải khiến đối phương hoàn toàn tuyệt vọng, vĩnh viễn không bao giờ dám bước chân đến đây nữa.


Nếu không phải nghĩ đến chuyện bản thân không còn thân phận như trước kia, không thể tùy ý giết người, thì với cái tát vừa rồi Thái Dũng sớm đã bỏ mạng rồi.


Trần Đức an ủi Diêm Thanh Nhã, nói với cô ta sẽ không có chuyện gì đâu, một lúc lâu sau Diêm Thanh Nhã mới bán tín bán nghi ngồi xuống đợi Thái Dũng quay lại với Trần Đức.


Lúc này có ba chiếc xe van đang đậu dưới lầu trong tiểu khu, bên cạnh xe là một đám người đang hút thuốc không biết đang bàn tán chuyện gì.


Nhìn thấy Thái Dũng, tất cả bọn họ đều thu lại vẻ mặt vui cười, đứng sát lại với nhau.


Trong đám người, có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước ra, trông thần thái thì chắc hẳn là đại ca của đám người kia, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.


“Anh Lộ, tên kia ra ngoài rồi”, một người tiến lên nhìn chằm chằm về phía Thái Dũng: “Có vẻ là không lấy được tiền”.


“Hừ, lần này nhất định phải bắt hắn trả tiền. Mẹ nó, hôm qua tao bị thiệt hại nặng nề, hôm nay phải bù lại mới được. Nếu hắn không trả tiền thì đánh gãy chân hắn”, người đàn ông được gọi là anh Lộ mắng mỏ.


“Anh Lộ, lần này anh đích thân đến nơi, hắn dám không đưa sao?”, tên này lại nói tiếp: “Anh Lộ, hôm qua em đã nhờ anh em gom góp cho anh ít tiền để mua một chiếc xe mới, anh cũng đừng quá buồn nữa, sông có lúc người có khúc, tên khốn Hoàng Dương kia nhất định sẽ gặp báo ứng thôi”.


“Haha, chỉ có mày hiểu chuyện”.


Người đàn ông này không ai khác chính là Lộ Tùng Minh, kẻ đã dọa dẫm Trần Đức trong bệnh viện ngày hôm qua. Hắn vốn là một thủ lĩnh nhỏ của thế lực ngầm. Tuy thân phận không bằng Hoàng Dương nhưng loại người như Thái Dũng cũng chỉ xứng xách dép cho hắn.


Vài ngày trước, Thái Dũng chạy đến sòng bạc do hắn phụ trách làm chuyện gian dối bị bắt được.


Lộ Tùng Minh cũng đã tìm hiểu về tình hình của Thái Dũng, hắn muốn nổi tiếng giang hồ, nhưng đã lăn lộn hơn mười năm rồi vẫn không làm nên tên tuổi gì cả, còn suốt ngày giả vờ giả vịt, huênh hoang khoác lác khắp nơi.


Nếu không phải hắn biết anh ta có một cô vợ và hai căn nhà, có thể kiếm được ít tiền thì dựa vào chuyện gian dối kia đã có thể chặt đứt hai cánh tay của anh ta rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK