“Đàm Thu”, cậu ấy nói.
“Thì ra cậu chính là Đàm Thu”.
Trần Đức bất ngờ liếc nhìn cậu ấy, ngày đầu tiên anh đến đây thì đã nghe người ta nhắc đến anh chàng tên Đàm Thu này, anh chàng này là nhân vật nổi tiếng trong học viện, có rất ít người không biết đến cậu ấy.
Xuất thân của Đàm Thu không khác mấy so với xuất thân của Trần Đức, đều chuyển đến đây từ vùng nông thôn, sống trong một gia đình bình thường. Điểm khác biệt duy nhất chính là lý lịch của Đàm Thu là thật, còn lý lịch của Trần Đức là giả.
Học viện thương mại là trường dành cho con nhà giàu, sinh viên ở đây đều rât giàu có, chỉ có Đàm Thu là một ngoại lệ, cậu ấy được nhận vào học viện này nhờ điểm số xuất sắc.
Học viện thương mại miễn mọi chi phí học tập cho cậu ấy, hơn nữa mỗi tháng cậu ấy còn được học viện chi trả cho ba ngàn tệ tiền sinh hoạt phí.
Vì vậy khi cậu ấy mới đến học viện thương mại thì cậu ấy cũng đã được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên cũng chính vì cậu ấy có thân phận bình thường cho nên cậu ấy cũng thường xuyên bị một số người ức hiếp, đám người đó muốn Đàm Thu làm cái gì thì cậu ấy liền phải làm cái đó.
Vì vậy Trần Đức mới đến học viện hai ngày là đã biết về cậu ấy.
Anh đã muốn làm quen với cậu ấy từ lâu, không ngờ hôm nay cậu ấy lại chủ động đến gặp anh.
“Bạn học Bát Hoang, có vẻ như anh đã nghe nói về tôi rồi”, Đàm Thu ngượng ngùng gãi đầu, tuy rằng cậu ấy rất nổi tiếng nhưng sự nổi tiếng của cậu ấy cũng không được tốt cho lắm, mọi người ở đây toàn gọi cậu ấy là đồ yếu đuối hoặc đồ vô dụng.
Trần Đức không quan tâm nhiều đến chuyện đó, đối với ai thì anh cũng đều tôn trọng như nhau. Anh nói: “Tôi nghe nói rằng trong học viện thương mại này chỉ có hai chúng ta là chuyển tới từ nông thôn”.
“Đúng vậy, ha ha”, Đàm Thu cười khổ nói: “Bạn học Bát Hoang, anh phải cẩn thận một chút, anh đã chọc giận Tiền Bình thì cậu của Tiền Bình nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu, bọn họ rất thích ức hiếp những người không có bối cảnh giàu có như chúng ta”.
“Ừm, yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận”, Trần Đức cười nói: “Cám ơn cậu, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm”.
Trần Đức ngay từ đầu đã có ấn tượng tốt về Đàm Thu, sau khi chào cậu ấy thì anh mới xoay người đi về phía văn phòng hiệu phó.
Đàm Thu đứng sững tại chỗ, có vẻ rất kinh ngạc.
Cậu ấy đã đến học viện này gần bốn năm nhưng Trần Đức mới là người đầu tiên nói lời cảm ơn với cậu ấy.
Bình thường những người khác trong học viện đều quát tháo cậu ấy, có một số người cảm thấy thông cảm với hoàn cảnh của cậu ấy thì cũng sẽ không muốn thân thiết với cậu ấy.
“Bát Hoang, anh nhất định phải cẩn thận một chút!”, Đàm Thu cuối cùng cũng lên tiếng dặn dò Trần Đức thêm một câu, Trần Đức tuy xoay lưng về phía cậu ấy nhưng vẫn vẫy tay với cậu ấy, sau đó nhanh chóng biến mất vào góc khuất của hành lang.
Cái tên Tiền Bình đó vẫn chứng nào tật nấy, còn dám nhờ cậu của mình đến xử lý anh. Vậy thì Trần Đức cũng không ngại giải quyết hắn thêm lần nữa.
Hai phút sau Trần Đức đã đứng trước cửa một văn phòng, trên cửa có treo một tấm biển ghi chức danh hiệu phó, bên dưới dòng ghi chức danh còn có đề tên Vương Địch.
Đây là phòng làm việc riêng của Vương Địch, ông ta đang ngồi trên ghế lớn, một tay đặt trên bàn làm việc gõ gõ không ngừng.
Trong phòng làm việc còn có ghế sô pha, Tiền Bình đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha uống trà.
Trần Đức gõ cửa, Vương Địch liếc nhìn ra ngoài một cái rồi lạnh lùng nói: “Vào đi”.
“Hiệu phó Vương, tôi nghe nói ông có chuyện muốn tìm tôi sao?”, Trần Đức liếc nhìn về phía Tiền Bình trước sau đó mới nhìn về phía Vương Địch nói: “Ông muốn trút giận thay cháu trai của mình sao?”