Thành Bá Đạo vừa nói vừa vén lên tay áo, nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay mà nói: “Chỉ dựa vào cậu? Một tên rác rưởi còn dám ra lệnh cho tôi? Cậu là cái thá gì? Đến, đến đây, đến đây đi, tôi giúp cậu đếm ngược, thời gian mà vừa tới, nếu không dám ra tay, cậu chính là cháu trai của tôi”.
“5, 4, 3, 2, 1… Nhóc con, mày…”
Thành Bá Đạo đang định nói gì sau khi đếm ngược thì thoáng chốc một vệt sáng chợt lóe lên, ngay sau đó, lời nói kiêu ngạo vẫn còn dang dở của ông ta bỗng dừng lại.
Cùng lúc đó, cái chân ông ta gác trên linh thạch cũng gãy ngang đầu gối!
Nửa cái chân kia tách ra khỏi cơ thể, rồi từ trên linh thạch rớt xuống đất.
Phút chốc, vẻ mặt ngông cuồng của Thành Bá Đạo chợt cứng lại, sau đó bỗng trở nên dữ tợn, đau đớn, toát mồ hôi lạnh.
Giây tiếp theo.
“Á!”
Một tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, Thành Bá Đạo không đứng vững ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy cái chân bị đứt, đau đến nỗi lăn tới lăn lui trên mặt đất.
Im như chết….
Xung quanh bỗng chìm trong tĩnh lặng, cả trai lẫn gái đều trợn tròn mắt, không thốt nên lời!
Tên kia… bị điên rồi à? Thế mà lại dám ra tay với Thành Bá Đạo, với nhà họ Thành thật luôn?
Phải can đảm và khùng điên đến mức nào mới dám làm ra chuyện như thế cơ chứ?
Ông chủ mập mạp kia đang căng thẳng thì bỗng xảy ra cảnh tượng ấy. Ông ta lập tức sợ tới mức run bắn người. Sau đó, trực tiếp ngã xuống đất, ngất xỉu!
Âu Dã Thanh Vũ bụm miệng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả cô ta cũng không ngờ Trần Đức lại dám ra tay…
Dù sao, Thành Bá Đạo cũng là người nhà họ Thành! Một gia tộc đứng đầu ở Vân Bắc!
Theo cô ta, mở buổi biểu diễn ở Vân Bắc mà lại đắc tội gia tộc đứng đầu nơi đây thì quả thật không phải lựa chọn sáng suốt…
Quan trọng nhất là, đắc tội nhà họ Thành là sẽ chết người!
“Sao lại xúc động như vậy chứ”, đôi lông mày xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ nhíu lại, vẻ mặt hơi khó coi, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, sảng khoái như là hả dạ.
“Giết nó, giết nó cho tao!”, Thành Bá Đạo gào lên, ông ta thật sự không nghĩ rằng Trần Đức sẽ ra tay. Hơn nữa, ông ta rõ ràng nhìn thấy thứ đối phương chém tới là một luồng khí kình!
Điều đó cho thấy anh cũng là một võ giả!
Võ giả thì sao? Cũng phải bị giết thôi!
Thành Bá Đạo rống lên, thực tế, không cần ông ta rống thì sau khi bốn người đi theo hoàn hồn lại cũng đã ra tay. Bọn họ bao vây Trần Đức, quyết tâm giết chết anh, giơ nắm đấm, chân, vuốt, chưởng kéo theo từng luồng linh khí dữ dội đập về phía Trần Đức!
Chẳng có gì để nói nữa, Trần Đức cũng ra tay.
Bốn người kia phối hợp cũng không ăn ý nên anh có thể bình tĩnh né tránh một cách dễ dàng. Cùng lúc đó, chỉ sau vài chiêu, họ đều bị thương nặng và bay ngược ra ngoài.
Bọn họ quá yếu, mạnh nhất cũng là Luyện Khí đỉnh phong thôi. Đối phó người thường còn được, chứ với Trần Đức thì dù là bốn người cùng lên cũng chẳng ăn ai.
Trần Đức chỉ mất chưa đến 10 giây để giải quyết họ.
Sự chênh lệch giữa Luyện Khí kỳ và Thông Mạch kỳ, đặc biệt là một Thông Mạch trung kỳ như Trần Đức thật sự rất lớn. Cùng là quyền đối quyền, nhưng đối phương lại đứt gân, gãy xương, máu me nhầy nhụa.