Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325


“Ha ha, xem ra mày cũng tự biết mình đấy, mày là chồng cô Tống à?”, Hàn Công Quyết nói: “Tao cho mày một cơ hội, khuyên cô ta đi!”


“Ngại quá…”


Trần Đức lấy ra một cái chai sắt, ngửa cổ uống rượu, rồi chép miệng nói: “Tao không cần cơ hội này!”


Những lời này khiến bầu không khi trong sảnh bỗng chốc lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở.


Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ thở hổn hển, nhìn Trần Đức bằng ánh mắt khó coi.


Đúng là không biết tốt xấu!


Ngay cả Hồ Thái Huyền cũng phải chết, điều đó có nghĩa là gì?


Có nghĩa Hàn Công Quyết là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả máu lạnh.


Lúc này nói ra mấy lời như vậy… Muốn chết à?


Có chết thì cũng chết một mình, đừng kéo chân bọn họ.


Ánh mắt Tống Ngữ Yên lộ vẻ bối rối, cô ấy thật sự lo cho Trần Đức, vốn dĩ chuyện nhà họ Tống không liên quan đến anh.


Bộ anh ta không nói không được à?


“Ha ha…”


Hiển nhiên, Hàn Công Quyết không ngờ Trần Đức lại dám nói những lời này, trong mắt hắn ta lộ rõ sự bất ngờ.


Theo lý mà nói, một thanh niên còn trẻ như vậy hẳn là đã sớm bị dọa mất hồn khi thấy người chết mới đúng.


Hắn ta không khỏi liếc nhìn Trần Đức: “Xem ra mày cũng không tầm thường!”


“Cám ơn đã cổ vũ!”, Trần Đức nói: “Thật ra tao cũng sợ mà, rượu tiếp thêm can đảm cho người hoảng sợ, không thấy tao uống rượu à?”


“Người hoảng sợ?”


Hàn Công Quyết cười lạnh: “Mày đúng là không biết thân biết phận gì cả, trong mắt tao, mày so với người hoảng sợ còn không bằng, mày… chỉ là con sâu cái kiến trong đám sâu kiến, có biết cái gì gọi là sâu kiến không?”


“Là thứ có thể một cước giẫm chết đấy, Hồ Thái Huyền vốn đã là con sâu cái kiến, mà mày… còn không bằng ông ta!”


“Mày dựa vào cái gì mà dùng chữ người hả?”


“Chậc…”, Trần Đức thở dài: “Mày cũng chỉ là một thằng người ở của nhà họ Hàn mà thôi, lấy gì để kiêu ngạo chứ, không biết khiêm tốn chút à? Phải trưởng thành như tao đây này, biết điều một chút!”


Nụ cười trên môi Trần Đức dần biến mất, trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh: “Cho mày một giây, lập tức cút!”


“Muốn chết!”


Thình lình, Hàn Công Quyết ra tay.


Một con sâu cái kiến trong đám sâu kiến lại dám bảo hắn ta cút?


Sao hắn ta có thể nhịn cho được?


Nhất định phải giết chết tên này, nếu không, ngày sau làm thế nào để đám sâu kiến này phục tùng hắn ta được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK