Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436


Chỉ một cú đấm, Giang Hồ Hải gần như chỉ cần một cú đấm…


Đã có thể giết chết con hổ hung dữ nọ!


Mà…


Mới chỉ ba năm trước thôi.


Sau ba năm, thực lực của Giang Hồ Hải chỉ e đã vượt xa trước đó.


Lúc này, ông ta đã nổi sát ý.


Hàn Vân Sơn tin chắc, phen này Trần Bát Hoang tuyệt đối không có cơ hội sống sót.


“Có chuyện rồi? Có chuyện là đây đó hả?”, Giang đại sư phì cười, nhìn Trần Đức trong màn hình, cố ý nói: “Có chuyện mà mấy người nói là hắn đấy à?”


Giang Hồ Hải ngồi yên tại chỗ, như một bậc cao tăng, nhìn vào màn hình, Trần Bát Hoang đang càng lúc càng tiến gần biệt thự, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng sát khí cuồn cuộn.


“Hắn ta chỉ mới hoa tay múa chân một chút, vậy mà đối với các người đã là ‘có chuyện’ rồi sao?”


“Hàn gia chủ, ông đoán thử xem, nếu thằng nhãi này đến trước mặt ta, vậy thì Giang Hồ Hải ta sẽ giết chết nó trong vòng mấy chiêu?”, ánh mắt Giang Hồ Hải không giấu vẻ khinh thường, kèm theo dữ tợn.


Khinh thường, chính là khinh thường thực lực của Trần Bát Hoang.


Còn dữ tợn, là bởi vì Trần Bát Hoang liên tục giết chết hai đệ tử của ông ta, mà một trong số đó là đệ tử có thiên phú võ học cực mạnh mà ông ta kỳ vọng.


Điều này khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt trước nhà họ Hàn, trước đó ông ta còn mạnh mồm tuyên bố, rằng hai đệ tử này dư sức giết Trần Bát Hoang.


Vậy mà chỉ trong phút chốc, hai tên đệ tử tâm đắc cứ thế bỏ mạng.


Không chỉ bỏ mạng, mà linh khí Thanh Phong còn bị đối phương cướp đi.


Bất kể ra sao.


Ông ta cũng phải giết Trần Bát Hoang.


Để trả thù cũng được, để vớt vát mặt mũi cũng được, Trần Bát Hoang đều chắc chắn phải chết!


Đổ ực ly rượu Hầu Nhi xuống cổ họng, ly rượu rỗng trong tay Giang Hồ Hải bất giác nát bét, ngay sau đó ông ta nhẹ nhàng mở tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn bột thủy tinh mịn trắng xóa.


“Giang… Giang đại sư, tôi không phải người học võ, không thể đoán được”, Hàn Vân Sơn là một con cáo già, không phải ông ta không biết, mà là ông ta muốn để Giang Hồ Hải tự mình nói ra.


“Thực lực của hắn vừa rồi chẳng qua chỉ là hậu kỳ võ sư mà thôi, còn ta, đường đường là bán bộ tông sư”.


“So với ta, hắn chỉ như một con kiến hôi đứng trước voi dữ, hoàn toàn chênh lệch”.


Giang Hồ Hải bật ngón tay:


“Một chiêu, không, chỉ cần nửa chiêu, nửa chiêu thôi, ta có thể biến hắn thành một con chó chết!”


“Đại sư thật uy dũng”, Hàn Tùng kích động: “Có đại sư ở đây, hôm nay nhất định sẽ được chứng kiến Trần Bát Hoang gục ngã, ha ha ha”.


“Giang đại sư đúng là bậc anh hùng hào kiệt, trên dưới nhà họ Hàn hôm nay đều trông cậy cả vào Giang đại sư!”, nghe Giang Hồ hải nói như vậy, tảng đá trong lòng Hàn Vân Sơn rốt cuộc cũng nhấc xuống.


Giang Hồ Hải không nói gì.


Ông ta đang chờ đợi.


Chờ đợi Trần Bát Hoang đẩy cửa biệt thự bước vào, nhận lãnh cái chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK