Trên giường có một cô bé rất đáng yêu, chừng mười tuổi, đôi mắt to tròn ngấn nước rất ngây thơ, tóc buộc đuôi ngựa, chỉ là lúc này sắc mặt cô bé hơi tái.
Cô bé đã tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Đức thì yếu ớt gọi: “Anh Bát Hoang”.
“Tử Hàm”.
Trần Đức vội vàng chạy tới, xoa đầu cô bé: “Em thấy thế nào rồi?”
“Em không sao. Em xin lỗi đã khiến cô giáo và anh Bát Hoang phải lo lắng”, cô bé vô lực nói, rất hiểu chuyện.
“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bây giờ anh không nên quấy rầy cô bé, có chuyện gì anh hỏi bác sĩ trước đi”, một y tá nói với Trần Đức.
“Được, nhờ các cô chăm sóc con bé giúp tôi”, Trần Đức dặn dò: “Tử Hàm, em nghỉ ngơi một lát đi, anh sẽ quay lại ngay”.
“Vâng”, Trương Tử Hàm có vẻ rất mệt, cô bé gật đầu rồi được các y tá đẩy đi.
“Trong hai người ai là người giám hộ của Trương Tử Hàm?”, một bác sĩ chừng bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng nhìn Trần Đức và Liễu Như Nguyệt.
“Tôi!”
Trần Đức và Liễu Như Nguyệt cùng lên tiếng, sau đó nhìn nhau rồi Trần Đức trả lời: “Chúng tôi đều là người giám hộ của con bé, bác sĩ cứ nói”.
“Đi theo tôi”.
Bác sĩ đưa hai người đến văn phòng, mở báo cáo chẩn đoán trong máy tính ra: “Cô bé đã được xác định là bệnh bạch cầu cấp tính, tình hình tương đối nghiêm trọng, cần chuẩn bị phẫu thuật”.
“Cái gì?”, dù đã dự đoán từ trước, nhưng nghe xong, sắc mặt Liễu Như Nguyệt vẫn trắng bệch.
Ngược lại, Trần Đức có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Vậy tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Cô bé còn nhỏ như vậy, liệu có chịu được không?”
“Tình trạng bệnh của cô bé đã đến mức khá nghiêm trọng, tỷ lệ thành công chỉ có 30%”.
“Sao cơ!”
Trần Đức chợt túm lấy cổ áo bác sĩ: “30%? Ông chắc chứ?”
Thái độ của Trần Đức đột nhiên thay đổi khiến bác sĩ sợ tái mặt, Liễu Như Nguyệt vội kéo anh ra: “Bát Hoang”.
Lúc này Trần Đức mới chú ý đến mình đã thất thố.
Tử Hàm là em gái duy nhất của Trương Phàm, anh cũng coi cô bé như em gái mình.
“Có phẫu thuật không do hai người quyết định”, bác sĩ thở dài: “Cô bé đáng yêu như vậy mà lại mắc bệnh này, haiz…”
“Phẫu thuật!”
Trần Đức dứt khoát nói: “Bác sĩ, mong ông hãy thu xếp ngay lập tức”.
“Phí phẫu thuật khoảng năm trăm nghìn tệ, hai vị…”, bác sĩ nhìn hai người.
“Năm trăm nghìn…”
Trần Đức: “Tôi sẽ trả trước sáu mươi nghìn, số còn lại một tuần nữa trả sau có được không?”
“Sáu mươi nghìn quá ít, theo quy định của bệnh viện thì e rằng hơi khó”, bác sĩ nói thật.
“Tôi vẫn còn một ít tiền”, Liễu Như Nguyệt lên tiếng: “Khoảng một trăm ba mươi nghìn.”
“Một trăm chín mươi nghìn chắc là đủ rồi, số tiền còn lại hai người nghĩ cách đi. Tôi sẽ thông báo bắt đầu ghép tuỷ, trong vòng bảy ngày phải trả nốt số tiền còn lại”.
“Được”.
Trần Đức và Liễu Như Nguyệt cùng đi nộp tiền, anh nói với Liễu Như Nguyệt: “Cô giáo Liễu, coi như tôi mượn tiền của cô, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô”.
“Ừm”.
Liễu Như Nguyệt không khách sáo, cô biết đàn ông cần thể diện, chứ thực ra trong lòng cô không định nhận số tiền này của Trần Đức: “Số tiền còn lại tôi sẽ thử xem có thể xin nhà trường quyên góp không, nếu không đủ…”
“Tôi sẽ trả!”
Ánh mắt Trần Đức kiên định, nghiêm túc chưa từng có.
“Tử Hàm, ừm… các thiên thần áo trắng nói em bị bệnh nhẹ, cần phải nằm viện và phẫu thuật, em có sợ không?”
Đây đã là ngày thứ ba Trương Tử Hàm nằm viện, ba ngày nay Trần Đức không lập tức đi kiếm tiền mà ở bên cạnh chăm sóc, thương yêu cô bé, không rời nửa bước.
Cô gái nhỏ tỏ ra rất mạnh mẽ, vì để Trần Đức không lo lắng, cô cố gắng làm hết những gì mình có thể.
Trần Đức xoa đầu cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều và lo lắng.
“Em không sợ”, Trương Tử Hàm nằm trên giường bệnh màu trắng, tay đang cắm mũi tiêm truyền nước: “Anh Bát Hoang yên tâm, Tử Hàm sẽ mạnh mẽ, em biết bệnh của em rất nặng, em nghe chị y tá nói em mắc bệnh bạch cầu, có thể không sống được bao lâu nữa. Anh Bát Hoang, là thật sao?”
“Chị y tá nào nói vậy?”, vẻ mặt Trần Đức hơi thay đổi, anh hỏi.
“Anh Bát Hoang, anh đừng trách chị y tá, các chị ấy nói ngoài cửa, là em vô tình nghe thấy”.
“Đừng lo, tin anh đi, em nhất định sẽ khoẻ lại thôi”.
Trần Đức không trả lời câu hỏi của Tử Hàm mà quệt mũi cô bé, dịu dàng nói: “Khi nào em khoẻ, anh sẽ đưa em đến khu vui chơi, được không?”
“Được ạ”.
Tử Hàm đảo đôi mắt to: “Anh Bát Hoang, anh đừng lo lắng cho em, em sẽ không sao đâu. Còn nữa, anh không được nói cho anh Phàm đang làm nhiệm vụ bí mật nhé, em không muốn anh ấy phải lo lắng, được không ạ?”
“Được, anh sẽ không nói cho cậu ấy đâu”, Trần Đức chua xót, cô bé chưa biết Trương Phàm đã qua đời, vẫn tưởng rằng Trương Phàm đang thực hiện nhiệm vụ bí mật của quốc gia.
“Sau ngày hôm nay, anh sẽ bảo các chị y tá của bệnh viện chăm sóc em. Tử Hàm, em phải nghe lời nhé, biết không?”
“Vâng, em sẽ nghe lời mà, chẳng phải anh nói em càng nghe lời thì anh trai thực hiện nhiệm vụ sẽ càng thuận lợi sao? Em sẽ không thêm trở ngại cho anh ấy đâu”.
Do những nguyên nhân như môi trường sống nên Trương Tử Hàm hiểu chuyện hơn các bé gái cùng tuổi rất nhiều, vì vậy Trần Đức cũng không lo lắng lắm.
Anh phải đi rồi.
Năm trăm nghìn.
Số tiền này không thể để Liễu Như Nguyệt trả, anh nhất định phải kiếm được tiền.
Với anh, con số khổng lồ ấy nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Không khó là vì chỉ cần anh lên tiếng thì đừng nói năm trăm nghìn, dù là năm triệu cũng có người đích thân mang đến cho anh, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, anh cũng không muốn nợ người khác ân huệ.
Anh phải kiếm tiền bằng chính khả năng của mình.
“Tử Hàm, đừng lo lắng, dù thế nào anh cũng sẽ không để em có chuyện gì!”
Bản thân Trần Đức biết y thuật, ba năm nay anh đi theo Sửu gia học, dùng động vật làm thí nghiệm, bất kể là Tây y hay Trung y, anh đều luyện cực kỳ thành thạo.
Nhưng anh chưa bao giờ được thử nghiệm trên người.
Quan trọng nhất là cách chữa bệnh của Sửu gia rất quái đản, anh không dám làm bừa với Tử Hàm, chuyện này vẫn nên để bệnh viện làm thì hơn.
Sau khi dặn dò y tá của bệnh viện, Trần Đức rời đi, anh đến thẳng chợ việc làm, đặt tờ giấy chừng một mét vuông trước cổng chợ.
Trên đó có mấy dòng chữ:
Tìm công việc, lương tháng năm mươi nghìn, cần trả trước một năm tiền lương.
Mục tiêu tìm việc: Bất kỳ ngành nghề nào.
Trần Bát Hoang.
Sau đó Trần Đức ngồi phía sau tờ giấy, yên lặng chờ đợi.
Anh vừa ngồi xuống đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Khiếp, tên này điên à? Lương tháng năm mươi nghìn, còn phải trả trước một năm tiền lương? Chưa tỉnh ngủ hả?”
“Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết trời cao đất dày”.