Hôm nay là lễ kết hôn của Trương Tử Đằng nên hai cô đều ăn ý không trang điểm tỉ mỉ để tránh giành sự nổi bật của cô dâu chú rể. Nhưng dù thế, cả hai vẫn như đom đóm giữa bầu trời đêm, vô cùng bắt mắt, còn thu hút được nhiều ánh mắt hơn cả cô dâu.
“Cậu Trần!”, Trương Tử Đằng thấy Trần Đức thì ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, kính cẩn cười nói: “Cảm ơn cậu đã đến!”
“Cậu Trần, để tôi giới thiệu với cậu”, Trương Thiên Dương giới thiệu cho Trần Đức: “Đây là bạn gái của Tử Đằng, à không, là vợ của nó, Đồ Thanh Thanh”.
Đồ Thanh Thanh mặc chiếc áo cưới màu trắng, trông dáng người khá bình thường, nhưng gương mặt lại rất xinh đẹp, có thể chấm 7, 8 điểm.
“Xin chào cậu Trần!”
Cô ta nở nụ cười, cũng cực kỳ kính cẩn: “Cậu Trần, Thanh Thanh đã nghe nói về chuyện giữa cậu và Tử Đằng rồi”.
Đồ Thanh Thanh vẫy tay, lập tức có người nâng một mâm rượu lên, cô ta tự mình rót 3 ly rượu, một ly đưa cho Trương Tử Đằng, còn mình cầm một ly:
“Cậu Trần, Thanh Thanh và Tử Đằng chân thành xin lỗi cậu với những gì trong quá khứ, mong cậu bỏ qua cho!”
“Cậu Trần, tôi rất xin lỗi về chuyện trước kia”, Trương Tử Đằng cũng nói.
Hai người nói xong bèn uống cạn ly rượu trong tay.
“Được!”, Trần Đức nâng ly rượu lên, cười nói: “Vậy tôi cũng sẽ mượn ly rượu này chúc hai người trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử!”
“Chủ tịch Trương, đây là quà kết hôn mà cậu Trần tặng cho Tử Đằng”, Kỳ Hàn cầm một cái hộp, trịnh trọng đưa cho Trương Thiên Dương, nhỏ giọng bổ sung: “Nhớ phải giữ cho kỹ, đồ trong này có thể khiến con trai ông trở thành võ giả đó”.
“Cái gì!”
Sắc mặt Trương Thiên Dương cứng lại, gương mặt già nua đỏ lên, kích động, phấn khích, cúi người cảm ơn Trần Đức: “Cậu Trần, cả đời này Thiên Dương sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa của cậu với nhà họ Trương!”
Trần Đức đỡ ông ta dậy, nói: “Nhiều người đang nhìn đó, dù gì ông cũng là tỷ phú đứng đầu ở tỉnh Hoa Bắc, đừng làm lễ lớn như vậy”.
“Gì mà đứng đầu tỉnh Hoa Bắc chứ? So với các võ giả thì chúng tôi chẳng là cái đinh gì hết. Hơn nữa, những điều này đều do cậu ban cho chúng tôi. Dù bảo Thiên Dương quỳ xuống, tôi cũng sẽ không hối tiếc”, Trương Thiên Dương nghiêm túc nói.
Trần Bát Hoang không những cứu mạng ông ta, mà vì anh, nhà họ Trương mới được như bây giờ.
Giờ phút này, anh lại cho con trai ông ta cơ hội trở thành võ giả!
Cúi người làm một cái lễ thì tính là gì?
Dù có tặng cái mạng già này cho Trần Bát Hoang thì ông ta cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý!
“Được rồi”.
Trần Đức vỗ vai ông ta, dẫn đầu đi vào trong khách sạn.
Khách khứa đến tham gia đám cưới thấy cảnh ấy đều kinh ngạc, có thể khiến Trương Thiên Dương tiếp đón một cách trịnh trọng như vậy thì trước giờ chàng trai kia là người đầu tiên đó! Đa số mọi người trong sảnh cũng không biết Trần Đức, họ đều đang đoán anh là cậu chủ nhà ai.
Khách sạn này rất lớn, tổng cộng có 6 lầu, đám cưới được tổ chức ở lầu 1, còn tiệc rượu đều được bày kín hết từ lầu 2 đến lầu 6, chắc phải ba bốn trăm bàn.
Khách khứa đến đây ngoài tầng lớp thượng lưu ở 3 thành phố của Hoa Bắc, thậm chí phó hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng tới. Sau khi thấy Trần Bát Hoang bèn kính cẩn, sùng bái chào hỏi.