Trước đó Lục Phong không ngừng ca ngợi Trần Bát Hoang trước mặt ông ta, nói rằng anh là thiên tài hiếm có trong thế tục, thiên phú bất phàm xuất chúng thế nào.
Trần Bát Hoang được Lục Phong thổi phồng tới trời đất mù mịt, khiến đường đường một phó viện trưởng của ngoại viện học viện Vô Song như ông ta cũng nảy sinh tò mò về người thanh niên này.
Hiện tại xem ra dường như… cũng chỉ tốt hơn một chút so với người bình thường.
Tài năng xuất sắc kiệt xuất gì đó đúng là có chút khoác lác quá trớn rồi.
Ức Thư Huyên trước đó cũng ôm chút kỳ vọng đối với Trần Bát Hoang, nhưng khi biết được người này chính là người được gọi Trần Bát Hoang trong miệng Lục Phong, dấu vết mong đợi kia đã hoàn toàn biến mất hóa thành thất vọng.
Sự thất vọng sâu sắc.
Trần Nguyên Bình là thầy giáo của Lục Phong.
Lục Phong là một trong những đệ tử của ông ta, đồng thời cũng là người hướng dẫn, sau khi phát hiện ra tiềm năng mạnh mẽ của Trần Bát Hoang đương nhiên không nhịn được khen ngợi và vì anh nói chuyện trước mặt thầy giáo của mình.
Có thể phát hiện ra một tu võ giả cấp bậc thiên tài không chỉ là một thành tựu lớn đối với ông ta mà còn cả Trần Nguyên Bình, giữa hai thầy trò gắn kết quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
“Thưa thầy, tuy Trần Bát Hoang chỉ mới bước chân vào Linh Căn sơ kỳ nhưng thực lực chân chính của cậu ta có thể vượt cấp chiến đấu với Linh Căn đỉnh phong, thậm chí có thể giành được thắng lợi!”, thấy dáng vẻ thất vọng này của Trần Nguyên Bình, Lục Phong vội vàng bổ sung.
“Lục Phong à, từ lúc nào mà ông cũng học người khác tật nói khoác thế?”, Lý Tử Tinh chế nhạo, không hề khách sáo mà phàn nàn: “Linh Căn sơ kỳ đánh bại Linh Căn đỉnh phong? Đầu óc của ông bị cửa kẹp rồi à? Ý của ông là ngay cả thầy cũng không phải là đối thủ của hắn ta sao? Còn thực sự cho rằng tục giới có thể xuất hiện một thiên tài đỉnh cấp sao?”
“…”, Lục Phong nhận một tràng mỉa mai này thì rơi vào trầm mặc ngậm miệng không đáp, tuổi Lý Tử Tinh không lớn nhưng thực lực còn mạnh hơn ông ta, quan trọng nhất là sau lưng hắn ta còn có gia tộc hậu thuẫn.
Mặc dù đều là đệ tử của Trần Nguyên Bình nhưng ông ta không chọc tới nổi Lý Tử Tinh này!
“Ngày sau nói chuyện thì động não nhiều hơn đi, ta không hy vọng đệ tử của mình lại nói ra những lời ngu xuẩn như vậy nữa”, Trần Nguyên Bình rõ ràng cũng cảm thấy Lục Phong đang ba hoa.
“…”
Lục Phong ấm ức trrong lòng tới đỏ bừng cả khuôn mặt, những lời ông ta nói đều là sự thực, sao lại gọi là thổi phồng rồi?
Cũng đúng, trước khi được tận mắt chứng kiến thực lực chân chính của Trần Đức, ông ta cũng không tin tục thế sẽ xuất hiện một yêu nghiệt sở hữu lực chiến đấu vượt cấp này.
Trần Bát Hoang à Trần Bát Hoang, cậu nhất định đừng chịu thua kém vì thể diện của tôi đó!
Im lặng một hồi Lục Phong mới đáp: “Vậy để con đưa cậu ấy tới gặp người”.
“Ừm đi đi”, Trần Nguyên Bình phất tay.
Lục Phong quay người sải chân đi tới chỗ Trần Đức.
Ức Thư Huyên từ đầu tới cuối không hé răng, nhưng loại thất vọng kia lại bị Trần Nguyên Bình nắm bắt được, ông ta cười nói: “Thư Huyên à, con không cần phải thất vọng, chúng ta tới đây lần này vốn dĩ cũng không phải là vì cậu ta, đệ tử dưới tay người bạn cũ kia của ta mới là thiên tài, lần này kêu con cùng đi vốn là muốn giới thiệu cho các con quen biết nhau”.
Ánh mắt Lý Tử Tinh đứng bên cạnh có chút khó chịu, hắn ta thật sự thích và muốn theo đuổi Ức Thư Huyên. Giờ Trần Nguyên Bình lại định giới thiệu Lý Tử Tinh cho người đàn ông khác thì sao hắn ta không khó chịu cho được?
Nhưng, hắn ta cũng không còn cách nào.