Hắn ta rít một ngụm, rồi vừa phun khói thuốc vừa nói: “Cô Âu Dã, đây là cơ hội thứ hai Lữ Đông Dã cho cô đó. Nếu cô lại từ chối thì tôi sẽ rất mất mặt. Tôi mà mất mặt thật thì có lẽ hôm nay tôi cũng sẽ khiến cô mất mặt trước nhiều người như này”.
“Tôi tin rằng nếu tôi đụng vào cô thì chắc nhà họ Âu Dã cũng sẽ chẳng vì một người phụ nữ mà hỏi tội tôi đâu nhỉ?”
Âu Dã Thanh Vũ lén liếc Trần Đức, thấy anh vẫn vô cùng bình tĩnh nên cô ta cũng vững vàng hơn: “Anh Lữ, tôi nói là cơ thể tôi không được khỏe”.
Lữ Đông Dã híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Cô chắc không?”
“Chờ một chút, chờ một chút!”, lúc này, Cao Viễn bỗng lên tiếng, ban nãy hắn còn tràn ngập sát khí, giờ đối mặt với Lữ Đông Dã lại chẳng thấy chút sát khí hay cáu gắt nào nữa.
“Cao Viễn, cậu ở đây à? Ồ, còn có cả Kỳ Hàn? Đúng là vui vẻ ghê”, dường như giờ mới chú ý tới đám Cao Viễn, Lữ Đông Dã cười, làm lơ Trần Đức nói: “Hai người các người đang làm gì vậy? Bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ hả?”
“Anh Lữ, anh hiểu lầm, thật sự hiểu lầm rồi”, Cao Viễn thấy Lữ Đông Dã thì run như cầy sấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tôi không có bảo vệ ai cả, tôi chỉ ủng hộ anh thôi. Ban nãy, tôi còn khuyên Âu Dã Thanh Vũ bảo cô ấy đi múa hát cho anh nữa mà. Có thể múa hát cho anh xem là vinh hạnh của cô ấy, nhưng…”
“Cao Viễn, anh câm miệng cho tôi!”, Âu Dã Thanh Vũ thật sự không thể chịu nổi nữa, vội vàng lạnh lùng ngắt lời hắn.
Lữ Đông Dã có chút thú vị nghiền ngẫm liếc Âu Dã Thanh Vũ, lại quay sang Cao Viễn nói: “Nói tiếp đi”.
“Anh Lữ, khi tôi bảo Thanh Vũ đi, vốn cô ấy cũng định đi rồi, nhưng…”
Cao Viễn chỉ vào Trần Đức nói: “Là tên nhóc tên Trần Bát Hoang này ngăn cản Thanh Vũ đi múa hát cho anh, còn nói… nói…”
“Còn nói cái gì?”, Lữ Đông Dã hỏi.
“Nói chỉ cần anh dám đến thì sẽ đánh anh”, Cao Viễn lại nói: “Anh Lữ, đây cũng không phải tôi nói, là chính miệng anh ta nói…”
Sắc mặt Âu Dã Thanh Vũ hết sức khó coi, dù gì cô ta và Cao Viễn cũng coi như bạn bè, nhưng không ngờ đối phương lại hèn nhát như vậy. Không, đây đã không thể nói là nhát nữa, mà là nhu nhược, nhu nhược còn hơn mấy thằng hèn!
Cô ta đã lâu không tức giận như hôm nay, Cao Viễn thật sự khiến mình thất vọng và chạnh lòng.
Lữ Đông Dã ngó Trần Đức từ trên xuống dưới, nói: “Anh ta? Cậu chắc không? Một thằng cóc ghẻ từ đâu tới mà dám nói vậy? Cao Viễn, cậu sẽ không lừa tôi đấy chứ?”
“Thật mà, tôi lấy danh dự của mình ra thề tuyệt đối không có nửa câu dối trá nào!”, Cao Viễn vội vàng thề, hắn không muốn bị liên lụy, cũng không muốn bị Lữ Đông Dã ghim, nên dứt khoát chuyển đầu mâu nhắm ngay Trần Đức.
Tóm lại, vốn hắn cũng không thích Trần Đức, hận không thể khiến anh chết quách đi cho rồi. Chỉ khi Trần Đức chết thì mới có thể giải cơn giận trong lòng hắn và khiến Âu Dã Thanh Vũ tỉnh táo lại, không tiếp tục dại dột nữa.
“Ồ”.
Lữ Đông Dã nhìn về phía Trần Đức hỏi: “Anh nói vậy thật à?”
Hắn ta trông rất phân rõ đúng sai, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Đức tràn ngập khí thế như một ông lớn đang hỏi chuyện.
Lữ Đông Dã đang đợi Trần Đức trả lời.