“Đúng là nổi tiếng thật”.
Trần Đức cảm khái, mười mấy ngàn tệ một cái vé vào vừa, chỉ với hai tấm vé của anh và Kỳ Hồng thôi cũng đủ người thường sống một năm rồi.
Buổi biểu diễn của Âu Dã Thanh Vũ rất ít nhàm chán, từ đầu đến cuối đều tràn ngập tiếng hú hét, la ó chói tai. Thậm chí, có fan kích động đến nỗi xông lên đài.
Buổi biểu diễn diễn ra khoảng 3 tiếng, 12 giờ khuya nó mới chính thức kết thúc. Khi Âu Dã Thanh Vũ đi xuống đài, Trần Đức phát hiện có rất nhiều người đã khóc và vô cùng tiếc nuối.
Phải công nhận là Âu Dã Thanh Vũ không những xinh đẹp, mà còn là một người hát rất hay, soạn nhạc, nhảy gì cũng biết. Mặc dù lỗ tai Trần Đức rất kén cá chọn canh, nhưng cũng cảm thấy rất dễ nghe.
Một người phụ nữ như vậy đúng là có tư cách làm một ngôi sao hạng A.
Đương nhiên kiếm trong tay Trần Đức là linh khí thượng phẩm duy nhất trên người có liên quan đến lai lịch của anh!
Mỗi đời của nhà họ Âu Dã đều rèn vũ khí, có lẽ, lỡ đâu sẽ biết thì sao?
Nếu đã đến thì đương nhiên Trần Đức sẽ hỏi thử.
…
Sau khi biểu diễn kết thúc, Kỳ Hồng hẹn Âu Dã Thanh Vũ cùng nói chuyện.
Đoản kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, xung quanh vờn quanh một luồng linh khí và sát khí.
Nó vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí lập tức hạ xuống.
Lưỡi đao sắc lạnh như bất cứ lúc nào cũng có thể lướt qua điểm trí mạng!
“Keng…”
Âu Dã Thanh Vũ vốn đang uống cà phê, khi nhìn thấy thanh đoản kiếm trong tay Trần Đức thì cánh tay chợt run lên.
Cà phê trong tay làm ướt chiếc váy, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm trong tay Trần Đức với vẻ khó tin.
Trên gương mặt lạnh lùng, trang nhã lộ rõ vẻ kinh ngạc và chấn động!
“Long Ngâm! Sao nó lại ở trong tay anh?”
Âu Dã Thanh Vũ gần như là vô thức buột miệng nói ra tên của nó với một giọng điệu dồn dập. Cùng lúc đó, cô ta cũng vươn tay, không nhịn được muốn cầm lấy thanh đoản kiếm trong tay Trần Đức.
Ánh mắt Trần Đức lộ ra vẻ nghiêm nghị, trở tay một cái, thanh đoản kiếm lập tức đè lên cổ họng của Âu Dã Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Chỉ có người chết mới đụng vào kiếm của tôi thôi, cô muốn thử không?”
“Anh Trần!”, Kỳ Hồng ngồi cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì, hoảng sợ hô: “Đừng mà, cô ấy là bạn của tôi, đừng làm cô ấy bị thương, cầu xin anh đó!”
“Hừ!”, Trần Đức hừ lạnh một tiếng, cất đoản kiếm vào trong tay áo.
Âu Dã Thanh Vũ hoảng sợ không thôi, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Ban nãy, cô ta quả thật đã cảm nhận được sát khí!
Tên Trần Bát Hoang này đúng là định giết cô ta, may mà mình không có đụng vào thanh đoản kiếm kia.
Cũng may mà có Kỳ Hồng xin giúp, không thì… có lẽ cô ta sẽ chết thật!
Âu Dã Thanh Vũ nào có trải qua chuyện như này?
Bình thường, dù là đàn ông ở trong thế tục hay gia tộc lánh đời thì ai mà không kính cẩn, lấy lòng, cố gắng thể hiện trước mặt cô ta nhằm nhận được sự chú ý của mình chứ?
Mà dùng đao kề lên cổ cô ta thì Trần Bát Hoang tuyệt đối là người đầu tiên!