Giang Hồ Hải im bặt, lời đó đúng là ông ta nói, không thừa nhận cũng không được, thậm chí ông ta còn muốn chặt đầu lột da Trần Bát Hoang, coi như quả bóng để chà đạp giày xéo.
“Ông cho tôi hai lựa chọn, vậy tôi cũng cho ông hai lựa chọn”, Trần Đức lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, từ nay về sau, làm nô lệ của tôi, thay tôi tiêu diệt nhà họ Hàn, thứ hai, bị tôi giết”.
“Ông chọn cái nào?”
Nhà họ Hàn dù sao cũng là một gia tộc lớn, nếu chỉ giết Hàn Tùng, hoặc Hàn Vân Sơn, tuy có thể khiến nhà họ Hàn chịu ảnh hưởng một thời gian dài.
Nhưng mà…
Nhà họ Hàn vẫn là nhà họ Hàn.
Vẫn là nhà họ Hàn chỉ cần giẫm chân một cái sẽ rung chuyển cả vùng Giang Bắc, như vậy tương lai nó vẫn là một mối nguy hại.
Nhà họ Hàn rất lớn, nhưng không phải Trần Đức không thể tự mình tiêu diệt, chỉ là sẽ rất phiền phức. Giang Hồ Hải thì khác, sau lưng ông ta có phái Không Đồng chống đỡ, nếu ông ta ra tay sẽ tiện hơn anh rất nhiều.
Hơn nữa.
Trần Đức hiểu rằng, anh cần một trợ thủ mạnh mẽ một chút!
Bây giờ xem ra, Giang Hồ Hải là một lựa chọn không tồi.
Giọng nói âm u lạnh lùng quanh quẩn bên tai Giang Hồ Hải, trong lòng ông ta rất không cam tâm.
Chết, hay là làm nô lệ?
Hai lựa chọn, bất kể cái nào ông ta cũng đều không muốn.
Nhưng mà, người ta là dao là thớt, ông ta là con cá, ông ta buộc phải chọn lựa.
“Tôi chọn làm nô lệ cho cậu, tiêu diệt nhà họ Hàn”, hồi lâu sau, Giang Hồ Hải mới mở miệng.
Chết ư?
Ông ta không muốn!
Ông ta chỉ mới bốn mươi tuổi, trong võ giới, tuổi này chưa phải là già, hơn nữa, với tư chất tu luyện của ông ta, tương lai chắc chắn có thể đột phá thiên địa!
Cho nên cũng không quá khó khăn để lựa chọn!
Lão tổ nhà họ Hàn không có ở đây, đối với ông ta mà nói, tiêu diệt nhà họ Hàn là việc không khó.
Dùng sống chết của một gia tộc đổi lấy tính mạng cho mình, đáng giá quá đi chứ!
Còn về phần… làm nô lệ…
Ông ta tạm thời đi theo Trần Đức vậy!
Một bậc tông sư mới ngoài hai mươi tuổi, trong thế giới bình thường này, người trẻ tuổi như vậy đạt đến cảnh giới đó, chắc chắn phải hình dung bằng mấy chữ ‘không thể tin được’.
Dù là chưởng môn đương nhiệm của phái Không Đồng, cũng không vượt qua nổi!
Đi theo một người như vậy.
Cũng không có gì mất mặt.
Chí ít, ngay lúc này, trong mắt ông ta, Trần Bát Hoang giống như một bức tượng thần!
Trên người anh tỏa ra một hơi thở chí tôn vô thượng không gì sánh nổi, hơi thở ấy cùng với thực lực cao tuyệt bá đạo kia đủ cho ông ta quy thuận.