Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía Trần Đức.
Trần Đức vẫn trước sau như một.
Vẫn ngồi trên ghế, thần thái không thay đổi, động tác không thay đổi, ánh mắt không thay đổi, càng không có ý đứng dậy.
“Mày cũng ngông lắm!”, Tạ Phương Kiệt nhìn Trần Đức chằm chằm, mở miệng nói giọng trịch thượng, không giấu vẻ khinh khỉnh: “Tạ Phương Kiệt tao rất thích đụng độ những kẻ ngông cuồng, kiêu ngạo, không biết sợ như bọn mày, để rồi bị tao dạy như dạy chó, đến khi nào bọn mày khuất phục, đến khi nào bọn mày thấy tao như chó thấy chủ nhân, phủ phục dưới chân tao, vẫy đuôi nghe tao ra lệnh”.
Hắn vẫn nhìn Trần Đức chăm chú, con ngươi lạnh như băng giá, tựa hồ có thể ném người ta xuống cái đầm sâu không thấy đáy, lạnh lẽo cùng cực đó, khiến cho Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao không chịu nổi phải lùi về phía sau một bước.
“Lâm Dao, anh muốn em đi theo anh, làm đào nhí của anh, vậy mà em hết lần này tới lần khác thoái thác, em làm anh đau lòng chết đi được… Nhưng mà, anh cũng cảm ơn em, nhờ em mà anh gặp được hai người đẹp này”.
Tạ Phương Kiệt đảo mắt sang Tống Ngữ Yên và Tiêu Mạn Y, liếm môi thèm khát, trước đây hắn không hề biết thành phố Tần lại có người đẹp đến như vậy.
“Mày, Trần Bát Hoang”.
Bỗng dưng Tạ Phương Kiệt vung tay lên, chỉ tay vào mặt Trần Đức: “Mày chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, quỳ xuống, dâng ba người đẹp bên cạnh mày cho tao, may ra tao đây còn có thể cho mày chết sung sướng”.
“Thứ hai, trước mặt mày, tao sẽ đích thân thuần phục ba con ả này, sau đó… để cho mày tận mắt nhìn ba con ả này quỳ dưới người tao, cho mày nhục nhã đến chết!”
Chữ cuối cùng vừa buông xuống, thanh kiếm trong tay Tạ Phương Kiệt bỗng dưng cắm phập xuống đất!
“Phập!”
Trong nháy mắt, thanh kiếm cắm ngập nửa thân vào nền đất, không khác gì vừa đâm xuống miếng đậu phụ.
Bốn phía chung quanh ai nấy ngu người.
Nên nhớ, bên dưới nền ngoài bê tông còn có cả cốt thép nữa.
Nói tóm lại, nhát kiếm vừa rồi đâm xuống sâu như thế, cũng có nghĩa là nó chặt đứt cả bê tông cốt thép bên dưới!
Thanh gươm này sắc bén đến cỡ nào?
Ngay cả đạn cũng chưa chắc có thể chui sâu vào dễ dàng như vậy!
Quan trọng nhất là, thoạt nhìn, Tạ Phương Kiệt hoàn toàn không tốn chút sức lực, động tác, thần sắc của hắn, tất cả đều vô cùng dễ dàng, suôn sẻ, từ đầu đến cuối đều toát ra vẻ ngạo nghễ, trịch thượng khiến người ta ghét cay ghét đắng nhưng không cách nào chống lại được.
Từ khi xuất hiện đến giờ, hắn đã thị uy hai lần, lần sau ghê gớm, kinh khủng hơn lần trước, đánh thẳng vào tâm lý mỗi người.
Giờ phút này, không mấy ai ở đây là không sợ hãi, bọn họ sợ đến nỗi tim đập bình bịch, lưỡi như bị rút lại, một câu, không, một chữ cũng không nói nổi, chỉ dán mắt nhìn trân trân vào con người đáng sợ trước mặt.
Trên quảng trường, bầu không khí càng trở nên quái gỡ, lạnh lẽo, hệt như đáy vực, chỉ có áp lực vô cùng tận, hoàn toàn không ai dám lên tiếng.
“Cái tên này, đầu óc mày bị chập cheng à? Nói đúng hơn, bộ mày bị thiểu năng hả?”, đúng lúc này, Trần Đức mở miệng nói, hệt như tảng đá đột ngột rơi xuống hồ nước, oành một tiếng, lập tức nước bắn lên, sóng nước như những đóa hoa không ngừng nở rộ, lan khắp mặt hồ.