“Đinh!”
Với một cú búng tay giữa nhẹ nhàng của Trần Đức, một lực khổng lồ bắn về phía Lục Lâm Khai, toàn bộ cánh tay đang nắm giữ thanh đao liên hoàn của ông ta bị rung chấn mạnh tới mức không ngừng truyền tới từng trận tê dại mà bất giác buông lỏng lòng bàn tay, đao liên hoàn liền rơi xuống đất.
Cùng một giây đó…
Một tia sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt.
“Phụt!”
“Phụt!”
Đầu gối của Lục Lâm Khai tách nứt ra hai vết thương nặng nề, xương trắng rợn người máu tươi đầm đìa, hai gân chân hoàn toàn bị cắt đứt, ngay cả toàn bộ xương bánh chè cũng bị xoắn nát thành một đống xương thịt nhão lẫn lộn.
Bùm!
Lục Lâm Khai quỳ xuống tại chỗ, hai tay chống đất, gian nan chống đỡ cơ thể, mồ hôi lạnh đổ như mưa.
Đao liên hoàn đã nằm trong tay Trần Đức, đang nhỏ xuống từng giọt máu.
Máu là của Lục Lâm Khai, tiếng máu chảy róc rách bập bềnh lan truyền trong không gian vào trong tai mỗi người.
Nhà họ Lục từ trên xuống dưới ngay tại lúc này đều đã kinh hãi, chết lặng, sửng sốt!
Làm thế nào Lục Lâm Khai lại thua? Còn thất bại một cách dễ dàng và thảm hại đến vậy? Một người thanh niên tùy tiện nhảy ra từ Côn Luân Hư ngày nay đều là cường giả sao?
Từng người đều nghẹn họng nhìn trân trối, hai môi run rẩy, thừ người ra.
Ba giây!
Từ lúc Lục Lâm Khai ra tay cho tớ khi quỳ xuống chỉ có thời gian ba giây!
Đôi môi đỏ mọng của Lục Thư Tuyết khẽ hé mở, cô ta cũng vô cùng kinh ngạc và tràn ngập khó tin, chỉ với hai ngón tay đã giải quyết Lục Lâm Khai!
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, ai dám tin đây?
Lục Lâm Khai quỳ trên đất, hai mắt trợn trừng, đầu gối đau đớn nhưng vẫn bò vào phòng tân hôn, cơn đau làm cơ thể ông ta run lên từng trận, cả người co giật, dưới đầu gối đã có một vũng máu tươi chói mắt.
Ông ta kinh hoàng nhận ra, từ lúc mình ra tay đến bây giờ, Trần Bát Hoang căn bản không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái…
Nỗi thất vọng tràn ngập trong lòng, tâm trạng Lục Lâm Khai phức tạp đến cùng cực.
Trên thực tế.
Trần Đức đã lương tay rồi.
Mạng của Lục Lâm Khai, tốt hơn là nên để cho Lục Thư Tuyết giải quyết.
“Cậu… cậu Chương…”, Lục Lâm Khai nhìn về phía Chương Hằng cầu cứu.
“Rác rưởi”.
Trong đại sảnh, Chương Hằng nhàn nhạt phun ra hai chữ, sau đó, sáu vị trưởng lão tối cao nhà họ Chương bước ra.
Lập tức…
Một cỗ cường lực dời núi lấp biển đột nhiên xuất hiện, hô hấp của đám người lớn bé nhà họ Lục trở nên nặng nề, gấp gáp. Dường như có một ngọn núi lớn đè trên lưng vậy.