Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Miêu Tiểu Thanh, Hạ Thiên Tuyết cũng đi theo, riêng Tống Ngữ Yên là ở lại giải quyết hậu quả với Trương Thiên Dương.
Chẳng mấy chốc, hệ thống phát sóng trực tiếp đã được sửa xong và phát lên cả nước.
Tống Ngữ Yên lại về vị trí cũ, bắt đầu tuyên bố loại thuốc thứ ba sắp được công khai. Đương nhiên… tên của loại thuốc ấy cũng không có bị gọi là ‘Ngữ Yên’.
Mà là hy vọng!
Là tia hy vọng mang đến cho những người mắc bệnh bạch cầu!
Sau khi ba loại thuốc ấy được công bố, cả nước đều kinh ngạc.
Chưa đến một ngày đã truyền khắp thế giới, cả thế giới phấn khích, sôi trào!
Ba loại thuốc đó, dù là mặt nạ Khánh Ngôn, Thiên Vũ, hay hy vọng thì loại nào cũng có thể nói là thần dược, cứu vớt được vô số người bệnh và tính mạng của họ.
Chúng mang đến hy vọng cho hàng triệu gia đình trên thế giới.
Ngày thứ ba sau khi công bố thuốc, cổ phiếu của tập đoàn dược Thiên Vũ lập tức tăng mạnh, ca khúc khải hoàn. Những người vì lời đồn đãi trên mạng mà bán đi cổ phiếu đều hối hận muốn chết.
Bên ngoài, bất kể là trên truyền hình hay mạng internet đều đưa tin mới nhất về tập đoàn dược Thiên Vũ và ba loại thuốc kia!
Còn Trần Đức, anh lại bắt đầu chìm trong tu luyện.
Ba ngày liên tục, đám Tống Ngữ Yên đều bận đến bù đầu, nhưng anh lại không có bước ra biệt thự một bước.
Mãi đến ngày thứ tư, anh mới đi ra ngoài bảo Tống Ngữ Yên xin nghỉ một ngày, hai người dẫn theo Tử Hàm đi dạo trong thành phố Tần.
“Trần Bát Hoang, tôi cảm thấy hôm nay anh là lạ”, thừa dịp Tử Hàm lựa đồ chơi, Tống Ngữ Yên nhìn chằm chằm Trần Đức nói.
“Thế hả?”
Trần Đức cười, cẩn thận nhìn Tống Ngữ Yên một lúc rồi nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ vì có lẽ phải rời khỏi một thời gian rất dài nên có chút không nỡ thôi”.
Ngày mai, chính là ngày học viện Vô Song ở thành phố Vân Bắc bắt đầu tuyển sinh.
Đám Giang Hồ Hải, Đàm Thu, Kỳ Hàn, Trương Tử Đằng, Hà Đồn đã đi đến đại học thương mại Vân Bắc.
Chỉ còn anh là chưa đi.
Chỉ vì muốn làm bạn với Tử Hàm và Tống Ngữ Yên ngày cuối cùng.
“Là không nỡ rời bỏ tôi hay Tử Hàm”, Tống Ngữ Yên hỏi.
“Chắc là cả hai”, Trần Đức cười nói: “Dù sao em cũng là vợ anh mà, không phải sao?”
“Ai là vợ anh, dù tôi có muốn thì anh cũng có muốn đâu, không phải sao?”, mặt Tống Ngữ Yên đỏ ửng như bông hoa sen chớm nở, mang một vẻ đẹp khác.
Khi cô ấy nói câu ấy thì trong lòng có hơi mất mát.
Lúc trước, cô ấy vẫn luôn chướng mắt Trần Bát Hoang, cho rằng anh không xứng với mình, người đàn ông của mình không những phải đẹp trai, mà còn phải là một người có tài.
Không phải bố ép thì cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn với Trần Bát Hoang.
Nhưng mà, theo thời gian dần trôi, cô ấy dần dần phát hiện mình không hiểu Trần Bát Hoang, anh cứ như một cái mê cung, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của mình.