Cả đám bàng hoàng lo sợ, mặt mày trắng bệch, nhìn thấy máu chảy lên láng trên mặt đất, một vài người nhịn không được nôn thốc nôn tháo.
Hai tên võ giả cầm vũ khí nhìn chằm chằm đám vệ sĩ từ trái qua phải, không ai dám ngăn bước bọn họ, tất cả đều hoảng hốt lui về sau.
“Không, tôi không làm được nữa!”
“Đi, chúng ta đi thôi, điên hết rồi, đám người này đều là kẻ điên!”
Cuối cùng, có vài người không chịu nổi áp lực lập tức quay đầu bỏ chạy.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, người thứ ba…
Binh bại như núi đổ.
Ban đầu, Trương Thiên Dương dẫn theo 300 người đến, nhưng thoáng cái chỉ còn lại mười người, tất cả đều đã bỏ trốn.
Phía ngoài, bởi vì đứng quá xa, cho nên đám lưu manh đi theo Tiêu Mạn Y – bà trùm thế lực ngầm – không hề hay biết chuyện vừa xảy ra. Đối mặt với gần 300 người đột ngột xông đến, cả bọn rơi vào hỗn loạn.
“Để bọn họ đi đi!”, Tiêu Mạn Y lạnh lùng nói với đám người Phì Tứ. Sau khi nhìn thấy thực lực của hai tên kia, cô ta hiểu rõ một điều, có nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng, chỉ khiến mọi việc càng thêm phức tạp mà thôi.
Mấy người Phì Tứ không chút do dự, lập tức ra hiệu cho đám du côn bên ngoài tản ra. Quảng trường vốn đang ồn ào náo nhiệt thoáng cái đã quay về trạng thái lúc đầu, chỉ còn lại mười mấy vị tai to mặt lớn.
Bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì tình huống vừa xảy ra vốn nằm trong dự liệu.
Nhà họ Tạ xét cho cùng vẫn là nhà họ Tạ, dù hai võ giả kia không t
ra tay thì đám vệ sĩ và du côn cũng không dám tiến lên một bước.
Thử hỏi, nhà họ Tạ triệu tập nhiều ông lớn như vậy để làm gì?
Chấn nhiếp!
Chỉ để chấn nhiếp!
Tài sản mà bọn họ nắm trong tay gần như chiếm 80% thành phố Tần, có bao nhiêu người không biết bọn họ? Không nghe kể về bọn họ?
Người bình thường có thể không biết Độc Nhãn Tiết, nhưng không ai là không biết những vị đại gia này, ở thành phố Tần này, có ai dám đụng đến bọn họ chứ?
Trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
Ai dám đắc tội nhiều nhân vật lớn như vậy, chấp nhận hủy hoại tương lai của mình chỉ vì một tên Trương Thiên Dương?
Không một ai làm được điều đó, đó chính là nhân tính!
“Thằng nhóc kia, mày rất may mắn, ông chủ và cậu Tạ đều muốn tận mắt nhìn thấy mày chết, đó chính là phúc phận của mày”, Độc Nhãn Tiết không chút để tâm đến những chuyện vừa xảy ra, hắn mở laptop ra và bắt đầu thực hiện cuộc gọi video.
Kế đó, hai tên võ giả khiêng một cái ghế đến, hắn liền đặt laptop lên đó.
Một lát sau, trên màn hình laptop xuất hiện hai người.
Một trong số đó là Tạ Cường Đông, người mà Trần Đức đã gặp trước đó.