Chỉ cần nhà họ Trương có Trần Bát Hoang chống lưng thì khi anh mạnh lên, nhà họ cũng sẽ nước lên thuyền lên, thật sự củng cố được và trở thành gia tộc lớn chân chính.
“Thế nên tôi mới hỏi ông tình huống cụ thể của võ giả”, Trần Đức cũng không hiểu mấy về võ giả, nếu không phải lần này trở về thành phố thì e rằng anh vẫn chẳng biết trên đời này còn có một đám người như vậy.
Trương Thiên Dương dừng một lát, tổ chức ngôn ngữ rồi mới chậm rãi nói: “Cậu Trần, về võ giả, nói đơn giản đó là một quần thể, đối với họ, chúng ta giống như là người thường”.
“Người thường chỉ biết có người giàu tồn tại, chứ cũng không biết nhiều về cuộc sống của người giàu. Mà những người như chúng ta cũng vậy, chỉ biết là có võ giả, nhưng lại chẳng tiếp xúc gì nhiều với họ”.
“Mà thường thì người bình thường còn không biết trên đời này còn có một cái quần thể đặc biệt như vậy”.
“Đám người kia có vòng sinh hoạt của họ, người thường muốn tiếp xúc với họ, ngoài bất ngờ gặp được thì cực kỳ khó. Nói đúng hơn thì võ giả chính là võ giả thời xưa đột phá giới hạn của người thường”.
Mấy năm nay, vì muốn tìm được một số võ giả chống lưng cho nhà họ Trương mà Trương Thiên Dương đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu. Giờ Trần Đức hỏi nên ông ta bèn nói hết những gì mình biết cho anh.
Võ giả có một sự phân chia về cấp bậc hết sức nghiêm ngặt, nhỏ nhất là cấp một đến cấp ba. Họ thường là những người chỉ vừa đột phá giới hạn của cơ thể. Qua ba cấp đó chính là võ sư, đại sư, tông sư.
“Cao hơn nữa thì không phải người như tôi có thể biết, nghe nói người có cấp bậc tông sư đã đếm được trên đầu ngón tay rồi”.
“Vậy cấp bậc của tôi là?”, Trần Đức hỏi.
“Cái này…”, Trương Thiên Dương cười khổ: “Cậu Trần à, tôi thật sự không biết. Tôi cũng không biết nhiều về võ giả, chỉ biết sự phân chia cấp bậc, chứ cũng chẳng biết dựa vào cái gì để phân chia nữa”.
“Vậy ông biết Hàn Thái không?”
“Có, đó là cháu của Hàn Vân Sơn. Hơn nữa một tháng trước, tôi có gặp hắn ta ở trong vườn nhà họ Hàn, bên cạnh còn có hai võ giả cấp một và một võ sư tên là Lục Thập Phương”.
“Cậu Trần định ra tay với hắn ta trước hả?”, Trương Thiên Dương vẫn hơi lo lắng nói: “Nhà họ Hàn thật sự rất khó đối phó, cậu Trần cứ suy nghĩ kỹ đi đã. Hàn Thái kia cũng không đơn giản đâu, hắn ta…”
“Hắn ta đã chết”, Trần Đức ngắt lời Trương Thiên Dương: “Là tôi giết”.
“Cái gì?”
Trương Thiên Dương nói: “Cậu Trần ơi, cậu không thể nói lung tung như vậy được, nếu bị người khác nghe thấy…”
“Tin hay không là chuyện của ông”.
Trần Đức cũng đã hiểu được đôi nét về võ giả, ngay cả một tên Lục Thập Phương cũng có thể gọi là võ sư, mà hắn ta chỉ vừa chạm đến ngưỡng cửa ngưng khí, vả lại vẫn còn đang quanh quẩn bên ngoài.
Còn anh, ít nhất cũng mạnh hơn Lục Thập Phương cả 10 lần!
Khi tu luyện cảnh giới ngưng khí đến hậu kỳ thì cũng đã có sức mạnh cả 500kg, còn anh là vận khí hậu kỳ, nếu dùng hết sức mạnh mà đánh ra một quyền bằng một tay thì đã có được 1500kg, tương đương 1,5 tấn!
Lục Thập Phương chỉ là cọng hành mà thôi!
Khi đối mặt với Trần Đức, Trương Thiên Dương cứ cảm thấy mình bé nhỏ, lúng ta lúng túng. Người thanh niên này cho ông ta một cảm giác cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo!
Ông ta biết Trần Bát Hoang không có nói dối.