“Thú vị…”, trong đại sảnh, khóe miệng Chương Hằng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Tên Lục Lâm Khai này biết chơi hơn so với tưởng tượng của hắn ta đó chứ.
Chương Hằng cũng không ngại Lục Thư Tuyết cởi sạch trước mặt đám đông.
Dù sao, hắn ta cũng không tính cưới Lục Thư Tuyết, hoặc có thể nói là chẳng hề có ý định kết hôn. Cao thủ như hắn ta, đương nhiên không chỉ có một người phụ nữ.
Với Chương Hằng, phụ nữ chỉ là một món đồ chơi của mình.
Mà tác dụng của nó chẳng phải là tạo niềm vui cho hắn ta và người khác sao? Chương Hằng không ngại để mọi người nhìn thấy dáng người của món đồ chơi quyến rũ và xinh đẹp như thế nào.
Trong lòng Lục Thư Tuyết trùng xuống, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cô ta không ngờ Lục Lâm Khai lại độc ác, buồn nôn như thế!
Một món đồ cứu một người…
Là một võ giả, bản thân sẽ có được khă năng chống lạnh. Thế nên… cô ta cũng không có mặc nhiều quần áo!
Lục Thư Tuyết cực kỳ khó xử, cứu hay không cứu? Thật sự là rất khó để lựa chọn!
Lục Thư Tuyết muốn chết.
“Lục Thư Tuyết, cô có thể tự sát, vậy thì tôi cũng sẽ chết. Nhưng… tôi tin rằng cô sẽ không làm thế”, như nhận ra được suy nghĩ của Lục Thư Tuyết, Lục Lâm Khai cười ha ha nói: “Cô chết thì tôi cũng sẽ chết. Có điều, những người này cũng sẽ chết! Nếu một mạng của tôi có thể đổi được mạng của các người, vậy cũng đáng!”
“Vô sỉ!”
Lục Thư Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hàng mày xinh đẹp nhíu lại. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lục Lâm Khai đã bị cô ta chia năm xẻ bảy từ lâu rồi.
Tiếc là lại không thể.
Đối mặt với đám Lục Lâm Khai, Chương Hằng, cô ta thật sự không có cách nào.
Ngay cả tự sát cũng là một chuyện xa xỉ!
Lục Thư Tuyết có quá nhiều sự trói buộc, như lời Lục Lâm Khai nói đó, cô ta thà hy sinh sự trong sạch của mình cũng không muốn những người ủng hộ mình chết.
“Tôi cứu!”
Lục Thư Tuyết thở hắt ra, giống như đã chấp nhận số phận.
May mà trên người cô ta có mặc một cái áo mỏng để khoác cho đẹp, nên cũng không ảnh hưởng lớn lắm.
Sau đó, Lục Thư Tuyết cởi cái áo đó ra, lạnh lùng nói: “Thả người!”
“Được!”
Lục Lâm Khai nhấc đao lên, đẩy mợ của Lục Thư Tuyết ra khỏi đám người.
Ông ta cũng không sốt ruột, muốn đùa bỡn người khác thì phải làm từ từ mới thú vị. Lục Lâm Khai hoàn toàn không mong đợi sẽ giết được người ngay từ đầu, vì ông ta biết Lục Thư Tuyết chắc chắn sẽ cứu.
Thế nhưng, cô ta cứu hết được ư?
Đợi đến khi Lục Thư Tuyết không mảnh vải che thân, ông ta lại giết hết cả đám.
Lúc đó, mới có hiệu quả tốt!
Lục Thư Tuyết sẽ càng thảm hại hơn!