Giờ phút này, Trần Đức lại ngồi chính giữa cái ao ấy!
Vừa đến chỗ này, Trần Đức đã không còn cảm thấy thoải mái, cơ thể cứng rắn như sắt thép lại lần nữa cảm thấy đau đớn. Có điều… anh cũng không có mở mắt, mà là chịu đựng nó.
Đau, đau đớn tột cùng!
Lúc này, Trần Đức chỉ cảm thấy cả người như bị đốt cháy, cái cảm giác nóng bỏng như bị phỏng ấy khiến anh khó có thể chịu đựng nổi. Nhưng sau khi cái cảm giác ấy trôi qua, anh lại cảm thấy kinh mạch, cơ thể mình đều được nâng cao một bậc!
Thế nên, anh cố nhịn cơn đau ấy xuống, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, da thịt trên người trở nên đỏ ửng, thậm chí có thể nhìn thấy kinh mạch dưới lớp da đang nhúc nhích như một con rồng đang bơi lội.
Xèo, xèo, xèo…
Từng tiếng cháy khét vang lên, mí mắt Trần Đức giật giật, nhưng lại không rên một tiếng, im lặng nhịn cơn đau đớn tột cùng ấy xuống. Mỗi khi cơn đau đi qua là một cảm giác thoải mái như đắm mình trong gió xuân.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Lục ở Côn Luân Hư.
Tốc độ của đám Chương Hằng cũng không nhanh, dọc đường có thể nói là thong thả, chậm rì rì. Hơn một tiếng sau, cuối cùng mới tới một thành trì như thị trấn nhỏ.
Nơi này chính là nhà họ Lục!
Nhà họ Lục chiếm mấy chục ngàn hecta, dựng một tòa thành được xây từ từng lớp từng lớp đá cổ kính, trông hết sức ngay ngắn, xinh đẹp. Kiến trúc trong thành đều sử dụng theo phong cách cổ xưa, đình đài lầu các, non nước quấn quanh. Đây mà là một gia tộc ư? Rõ ràng là một tòa trang viên cực kỳ cực kỳ cực kỳ xa hoa, nơi nơi đều là cảnh vật đẹp đẽ trang nhã!
Đây là Côn Luân Hư, bất cứ một gia tộc nhỏ nào cũng cao quý hơn cái gọi là quý tộc ở Hoa Hạ gấp trăm, ngàn, chục ngàn lần!
Thế nhưng, đám Chương Hằng cũng không cảm thấy lạ với những điều đó. Bọn họ đã sớm nhìn mãi thành quen.
Trước cửa thành, hai gã võ giả đứng canh thấy đám người Chương Hằng thì lớn tiếng hỏi: “Phía trước là ai, mau dừng lại, nơi này là nhà họ Lục, mọi người đến nơi đây là để làm gì?”
“Là tôi!”
Gương mặt Lục Thư Tuyết hết sức bình tĩnh đi ra từ trong đám người nói: “Tôi là Lục Thư Tuyết, các người không biết tôi sao?”
Hai người kia thấy Lục Thư Tuyết thì vừa nhìn đã ngận ra ngay, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài hước: “Ngại quá, cô Lục, gia chủ nói không thể cho cô vô, nơi này đã không phải nhà cô nữa rồi”.
“Gia chủ?”
Hàng mày xinh đẹp của Lục Thư Tuyết nhíu lại, nghiêm túc nói: “Gia chủ trong miệng hai người là chú hai hay thím hai của tôi?”
“Ha ha, đương nhiên là chú hai của cô, Lục Lâm Khai rồi. Giờ nhà họ Lục ngoài ông ấy ra thì còn ai có tư cách làm gia chủ?”, người nọ đắc ý nói: “Cô Lục, nể mặt gia chủ cũ, tôi khuyên cô mau rời đi đi, nơi này… đã không phải là nơi cô nên đến. Lát nữa, nếu bị người khác thấy thì sẽ chết đó”.
“Cô Lục, cô đang nói nhảm gì với hai con kiến hôi này vậy?”, Chương Hằng sốt ruột hỏi, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với đám rác rưởi canh cổng này, đây đơn giản là một việc hạ thấp thân phận của hắn và lãng phí thời gian.
Chương Hằng nói xong liền đưa sáu vị thái thượng trưởng lão đi thẳng đến cổng thành.
Lòng Lục Thư Tuyết sớm đã lạnh như tro tàn, sâu trong trái tim chỉ còn sót lại một mảnh lạnh lẽo.