“Lão tổ cứu con với!”, Chương Hằng như bắt được tia hy vọng, sự sung sướng điên cuồng trào ra từ sâu trong mắt hắn, dưới sự giằng xé của cơn đau, hắn gần như quên mất việc mình còn dẫn theo sáu vị thái thượng trưởng lão tới.
Họ là sức mạnh hàng đầu của nhà họ Chương!
Tùy tiện lấy ra một người cũng đều sở hữu sức mạnh khủng bố, cho dù là người yếu nhất cũng cũng đã bước chân vào Linh Hải kỳ nhiều năm, không biết mạnh hơn Chương Hằng hắn gấp bao nhiêu lần!
“Ông ra lệnh cho tôi?”, ánh mắt Trần Đức phút chốc chuyển dời nhìn hướng vị thái thượng trưởng lão đó.
“Đúng vậy!”, vị thái thượng trưởng lão đó đáp với giọng điệu âm trầm: “Chương Phá Long tao ra lệnh cho mày lập tức buông Chương Hằng ra, như vậy tao còn có thể cho mày một cái chết toàn thây, nếu không Lục Thư Tuyết, Bộ Kinh Phong còn có toàn bộ trên dưới nhà họ Lục những kẻ ủng hộ mày và Lục Thư Tuyết đều sẽ vì quyết định của mày mà hoá thành bột phấn!”
Ông ta vừa dứt lời, năm vị thái thượng trưởng lão còn lại cũng bộc phát ra linh khí khủng bố.
Khoảnh khắc đó toàn bộ nhà họ Lục bị bao trùm lấy, tất cả mọi người đều bị họ khoá chặt.
Chỉ với sáu người đã đè ép toàn bộ nhà họ Lục tới thở dốc hồng hộc!
“Thình thịch!”
Có người chịu không nổi mà quỳ gục xuống, bọn trẻ trong sân rùng mình run rẩy, sắc mặt chúng trắng bệch hít thở không thông!
“Chương Phá Long… ông ta là Chương Phá Long, vậy năm người còn lại kia…”, một ông già ngoài tám mươi của nhà họ Lục nghe đến ba chữ này liền lạnh sống lưng run cầm cập nói: “Sáu vị thái thượng trưởng lão… của nhà họ Chương, sáu đại sát nhân ma quỷ mấy chục năm trước! ”
Sáu đại sát nhân ma quỷ!
Sáu người này mấy chục năm trước có thể nói là giết người không chớp mắt, số lượng người chết dưới tay bọn họ gần như chất thành núi thi thể!
Vào thời điểm đó sáu cái tên này đồng nghĩa với Ma vương!
“Trần Bát Hoang…buông hắn ta ra đi, có lẽ tôi còn có thể giữ một mạng cho anh!”, Bộ Kinh Phong lúc này cũng không kìm được mở lời, là thành viên của một trong những gia tộc lớn tại Côn Luân Hư, hắn biết rõ sự tồn tại cấp bậc thái thượng trưởng lão này đáng sợ như thế nào.
Loại người này gần như là cột sống của cả một gia tộc, có thể giành được thứ hạng trên bảng Côn Luân Hư hay không còn tùy thuộc vào số lượng loại người này!
Mọi khi một người ra tay cũng đủ kinh động tám phương!
Mà hôm nay có tới sáu người!
“Đúng đó, ha ha…. Trần Bát Hoang à, mày tốt nhất hãy buông ông đây ra… nếu không kết cục của mày sẽ còn thảm hơn tao gấp vạn lần!”, khoé miệng Chương Hằng vương đầy máu, nhe răng uy hiếp Trần Đức với giọng khản đặc.
Ánh mắt Trần Đức thờ ơ không trả lời Bộ Kinh Phong, đột nhiên hỏi:
“Chương Hằng, anh có biết vì sao mình vẫn sống được tới bây giờ không?”
“Hửm?”
Chương Hằng thoáng sững sờ, sau đó dường như hiểu ra được điều gì đó mà nhếch miệng cười hả hê, máu cũng theo đó ộc ra ngoài, hắn có chỗ dựa nên không lo ngại gì mà đáp: “Sợ, không tồi, mày sợ, mày biết các lão tổ mạnh mẽ nhường nào, mày đang sợ hãi, ha ha…Trần Bát Hoang, cuối cùng mày cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi!”
“Đúng là một thứ ngu ngốc…”