Còn chưa đến gần, Trần Đức đã thấy hơn chục tên mặc đồ đen canh gác lối đi bên ngoài phòng Tuý Sinh Mộng Tử, nhìn thấy những người này, Trần Đức thở dài bất lực.
“Xem ra muốn gặp được Hạ Thiên Tuyết cũng khá phiền đây…”
Giờ phút này.
Trong phòng Tuý Sinh Mộng Tử chỉ có năm người.
Bốn người đàn ông, một người phụ nữ.
Người phụ nữ đương nhiên là Hạ Thiên Tuyết.
Bốn người đàn ông, trong đó có một người đang ngồi trên ghế sofa, hai người đứng nghiêm chỉnh sau lưng anh ta.
Người còn lại mặt mũi sưng vù đứng trước Phì Tứ, cúi gằm mặt.
Người đàn ông ngồi trên sofa cực kỳ béo, hơn bốn mươi tuổi, giống như bức tường chắn ngang sofa, mọi người gọi anh ta là Phì Tứ, là đại ca thế giới ngầm của con phố quán bar Thiên Hương này, tất cả các quán bar trên dãy phố đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, bình thường anh ta thu “phí an ninh” trên con phố này để kiếm sống.
Muốn mở quán bar ở đường Thiên Hương phải được anh ta đồng ý, nếu không đừng hòng được an ổn.
“Hạ Thiên Tuyết, cô biết đấy, Phì Tứ tôi đây không thích nhiều lời, bình thường tôi muốn ngủ với cô nhưng cô từ chối thì cũng thôi, hôm nay cô còn động đến người của tôi, cô có ý gì hả?”, Phì Tứ chỉ vào người đàn ông mặt mũi sưng vù phía trước.
“Cậu ta chỉ bán thuốc kích thích trong quán bar của cô rồi chơi một người phụ nữ thôi, như vậy có gì sai mà cô gọi người tới đánh cậu ta hả?”
“Tứ gia, anh nên rõ quán bar của tôi không cho phép bán những thứ này, mỗi tháng tôi đều trả cho anh phí an ninh gấp đôi quán khác, chỉ để ngăn những thứ này xuất hiện”.
Hạ Thiên Tuyết quanh năm kinh doanh quán bar, đã gặp rất nhiều chuyện lớn, đối mặt với Phì Tứ tuy hơi căng thẳng một chút nhưng vẫn được coi là bình tĩnh.
Nếu là phụ nữ bình thường chắc đã sợ Phì Tứ đến mức hai chân mềm nhũn từ lâu rồi.
“Tứ gia, hơn nữa tôi thật sự không biết anh ta là đàn em của anh, nhân viên của tôi bảo anh ta đi nhưng anh ta chẳng những không đi còn kéo vợ người ta tới, cợt nhả ngay trước mặt chồng cô ấy”.
“Anh phân tích đúng sai giúp tôi đi. Dưới tình huống như vậy, nếu tôi nhịn thì sau này còn kinh doanh quán bar thế nào nữa? Còn ai dám tuân thủ quy định của quán tôi nữa?”
Ánh mắt Phì Tứ âm trầm, loé lên tia ác độc: “Hạ Thiên Tuyết, cô ăn gan hùm mật gấu đúng không? Người của ông đây làm chút chuyện này mà cũng không được?”
“Quy tắc của quán cô? Ở con phố này, lời của ông đây chính là quy tắc, người của ông đây cũng là quy tắc, là người mà cô có thể động vào à?”
Phì Tứ lên mặt nạt người, tức giận mắng to: “Trước khi tôi nổi điên, tốt nhất hãy giao người đánh cậu ta ra đây, nếu không cô không gánh nổi hậu quả đâu!”
“Tứ gia, tôi luôn làm theo quy tắc mà Hạng gia đặt ra, không phải trước nay anh luôn tuân thủ đó ư? Sao hôm nay lại làm ầm ĩ lên vậy?”
Hạ Thiên Tuyết không thể giao người, nếu không sau này còn ai chịu tới làm việc cho cô, còn ai dám tới quán bar Thiên Tuyết nữa? Một khi cô giao người ra thì quán bar Thiên Tuyết sẽ đối mặt với vấn đề dư luận, từ đó dẫn tới đóng cửa.
“Hạng gia? Ha ha, Hạ Thiên Tuyết, cô vẫn chưa biết à? Tối qua Hạng Thông bị người ta chém chết rồi, đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ. Sao, cô vẫn mong chờ hắn ta tới nói giúp cô à?”, Phì Tứ cười đắc ý, tự rót cho mình một ly bia, uống một hớp rồi tặc lưỡi.