Đáng tiếc, Đồ Thanh Thanh lại không thích hắn ta. Nhưng việc đó cũng chẳng sao, cô ta không biết thân phận của mình, suy cho cùng cũng chỉ là một hầu gái, mà hầu gái thì sao có thể tránh thoát được vận mệnh.
Cuối cùng, Đồ Thanh Thanh vẫn phải chấp nhận sự thật.
Hôn lễ của hai người vẫn được cử hành.
Vỗn dĩ, Thành Kỳ Văn dự tính kết hôn với Đồ Thanh Thanh, sau đó sinh con, đợi đến khi thời cơ chín muồi, hắn ta sẽ nghĩ cách để người của Côn Luân Hư biết được tin tức về cô ta, từ đó mượn Côn Luân Hư kéo nhà họ Thành một bước lên mây.
Thế nhưng, có ai ngờ ngay ngày kết hôn, hắn ta đang ở quán rượu vui vẻ với bốn ả phù dâu thì bị ả Đồ Thanh Thanh chết tiệt này phát hiện.
Cũng ngay hôm đó, Đồ Thanh Thanh bỏ trốn.
Hôn lễ thiếu mất cô dâu khiến Thành Kỳ Văn mất sạch thể diện, cũng may có rất ít người biết mặt Đồ Thanh Thanh, thế nên hắn ta đã dùng một cô gái khác thế vào vị trí cô dâu, nhờ vậy mới lấy lại được một ít thể diện.
Bắt đầu từ hôm đó, hắn ta vẫn luôn tìm kiếm Đồ Thanh Thanh.
Cuối cùng thì cũng đã tìm được.
Lần này, hắn ta nhất định phải bắt Đồ Thanh Thanh về bằng mọi giá, sau đó giam cô ta lại, nhất quyết không cho cô ta có cơ hội trốn thoát lần nữa, dù có chạy thì cũng phải chinh phục cho bằng được, để cô ta sinh con cho hắn ta.
Đồ Thanh Thanh im lặng vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Chúng ta chưa có gì với nhau cả, hơn nữa, bắt đầu từ ngày đó, đã xem như chia tay, trở thành người lạ. Chẳng lẽ anh không biết mình đã làm những gì à?”
Vốn dĩ, Đồ Thanh Thanh quyết định đổi tên đổi họ là vì muốn thoát khỏi Thành Kỳ Văn. Sau đó, cô ta quen biết Trương Tử Đằng, phát hiện người đàn ông này thật sự đối tốt với mình, bằng lòng thay đổi vì mình, thậm chí từ bỏ tất cả.
Đồng thời, cô ta cũng yêu Trương Tử Đằng, bằng lòng kết hôn, sinh con và ở bên cạnh anh ta suốt quãng đời còn lại.
Tuy rằng anh ta chỉ là người thế tục.
Thế nhưng, việc này cũng chẳng quan trọng bằng việc… cô yêu Trương Tử Đằng, và anh ta cũng yêu cô.
Vậy là đủ rồi!
“Chia tay? Cô gọi việc đó là chia tay à? Đó là đào hôn đấy, huống hồ, một hầu gái nho nhỏ như cô thì có tư cách gì nói chia tay với tôi?”, Thành Kỳ Văn tức giận nói: “Biết điều thì mau cởi áo cưới ra, đi cùng tôi”.
“Anh Thành!”
Thình lình, Trương Tử Đằng bước ra.
Những lúc như thế này, dù là vì nhà họ Trương hay vì người phụ nữ anh ta yêu thì anh ta cũng phải ra mặt: “Nơi này là nhà họ Trương, là tỉnh Hoa Bắc và Đồ Thanh Thanh là người phụ nữ của tôi”.
“Thứ nhất, mong anh đừng tiếp tục dây dưa với cô ấy. Thứ hai, anh dám giết người ở đây, còn đánh bố tôi, mong anh cho tôi một lời giải thích!”
Thành Kỳ Văn liếc nhìn Trương Tử Đằng, sau khi đánh giá một phen, hắn ta nói bằng giọng đầy khinh miệt: “Mày từ đâu chui ra thế? Muốn tao giải thích à? Được, ta sẽ giết chết mày, sau đó giết hết cả nhà mày, như vậy có xem là giải thích không?”
Thành Kỳ Văn thản nhiên nói.
Kế đó, hắn ta chỉ tay về phía Trương Tử Đằng: “Lôi Thái, đám người này quá ngông cuồng, dọn dẹp chúng cho tôi, đem thằng ngốc Trương Tử Đằng kia khai đao”.
“Vâng”, Lôi Thái híp mắt lại, ngay sau đó, gã chuẩn bị ra tay.
“Láo xược!”
Trương Thiên Dương vẫn luôn im lặng bỗng hét to một tiếng.