Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 332


Tay của chú Cung thì lại đang run lên.


“Chú Cung, chuyện gì thế?”, Hàn Tùng lạnh lùng nói: “Ngừng cái gì mà ngừng, còn không giết chết cậu ta đi!”


“Tôi…”


Chú Cung hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Đức đang nằm trên chiếc ghế bành, không phải ông ta muốn ngừng lại và chém xuống, mà là lúc này, thanh loan đao của ông ta đang bị hai ngón tay kẹp lấy!


Đúng thế! Chính là bị kẹp lấy!


Thanh loan đao mỏng manh kia đang bị một ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy. Chỉ với hai ngón tay đã không thể làm ông ta dùng sức để chém tiếp thêm 1mm nữa!


Cậu ta cần phải có sức mạnh đáng sợ thế nào mới có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao?


Huống chi, đao của ông ta rất trơn, còn mỏng, kèm theo cái đà chém tới cực kỳ mạnh. Không ngoa chứ ông ta dám nói với sức mạnh của mình, cộng thêm đặc tính của thanh loan đao thì dù một tấm thép chắn trước mặt cũng có thể bị chém làm đôi.


Thế nhưng, lúc này, nó lại bị hai ngón tay kẹp lấy, không thể nhúc nhích mảy may.


Quan trọng hơn là, thanh niên trước mặt lại đang ngồi!


Một người ngồi và một người đứng cùng dùng sức, sự chênh lệch ấy hoàn toàn như trời với đất!


Thoáng chốc, chú Cung biết ngay mình đã gặp phải cao thủ, mà còn là một cao thủ chỉ mới 20 có thể giết chết ông ta!


Chú Cung không nén nổi rùng mình một cái.


Hai ngón tay của Trần Đức khẽ dùng sức, chỉ nghe “Keng” một tiếng, thanh loan đao ở đầu ngón tay đã gãy làm đôi.


Bầu không khí như đọng lại, đầu óc chú Cung trống rỗng, con ngươi co rút lại, tim đập thình thịch. Ông ta không thể tưởng tượng nổi Trần Đức mạnh cỡ nào!


Khi ông ta đang ngơ ngác thì Trần Đức như ảo thuật giật lấy nửa thanh loan đao còn lại của chú Cung.


Vũ khí của ông ta bị bẻ làm đôi, rồi còn bị Trần Đức cướp lấy!


“Chặt chân của bà xã tôi? Chỉ bằng mấy người?”, Trần Đức nhìn Hàn Tùng bằng ánh mắt hết sức bình tĩnh, lạnh lùng nói.


Anh vừa nói xong, thanh loan đoan bị gãy trong tay đã phóng ra như một mũi tên, bay thẳng về phía Hàn Tùng!


Thanh loan đao kia bay vút qua không trung, Hàn Tùng lập tức cảm thấy tê cả da đầu, rùng mình một cái. Hai nửa loan đao ngày càng phóng to và rõ ràng hơn trong mắt hắn.


Hàn Tùng sợ đến nỗi muốn hét lên và đứng dậy chạy đi.


“Phụt!”


Hắn còn chưa kịp làm gì thì thanh loan đao đó đã đâm phập vào chân, xuyên qua làn da, cơ bắp, khớp xương, máu tươi lập tức bắn ra.


“Á!”


Một cơn đau điếng truyền khắp cả người, Hàn Tùng hét lên, hằn cả gân xanh. Hắn quỳ rạp xuống đất, đau đớn kêu gào.


Nhìn thấy máu, ánh mắt hắn lộ vẻ dữ tợn như nổi điên. Mấy năm nay, Hàn Tùng đã từng thấy máu rất nhiều lần, nhưng đều là của người khác, chẳng có giọt nào là của mình hết.


Nhà hắn rất có điều kiện, từ khi sinh ra đã có vô số của cải, đó giờ còn chưa từng bị đứt tay bao giờ. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đổ máu! Đã thế còn chảy nhiều như vậy!


Tiếng hét thảm ấy khiến chú Cung lập tức tỉnh táo lại, ông ta bằng vào bản năng trung thành với nhà họ Hàn và phản ứng khi gặp nguy hiểm chợt siết chặt nắm tay, đấm thẳng một quyền lên đầu Trần Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK