Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Lần này.
Hiệu quả đương nhiên bất đồng.
Lời nói âm trầm, giống như tiếng sấm rền bị bóp nghẹt, vang lên bên tai mỗi người.
“Bùm bùm!”
Tại hiện trường có một người đánh rơi thanh thép trong tay, quỳ phịch xuống nền đất, nhìn hướng Trần Đức với đôi mắt tràn ngập kinh hoàng.
Trong mắt hắn, Trần Đức hiện tại không khác gì một tên ác quỷ.
Là ác quỷ không thể khiêu khích tới.
Là thân hình cao lớn hắn chỉ có thể ngước đầu nhìn lên!
Có người thứ nhất quỳ xuống, liền có người thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, thứ mười….
Rất nhanh!
Hơn sáu mươi người.
Phần lớn người đang có mặt đã quỳ xuống, chỉ còn lại ba năm người vẫn đứng đó, cũng chịu không nổi loại áp lực đó mà quỳ xuống.
Ngây ngốc.
Mắt trợn tròn ngạc nhiên.
Kết cục này quả thực quá mang tính đả kích.
Hắn ta vốn dĩ còn tưởng rằng lần này sẽ là có đi không trở lại, nhưng không ngờ sự việc sẽ phát triển thành bước đường này!
Trần Bát Hoang, vị đại ca lớn này của hắn ta với thực lực của một người chinh phục hơn trăm người!
Điều này cũng quá ngang tàng rồi!
Nam nhi nên có dáng vẻ này!
Triệu Thâm kích động tới phát run, khí thế bá vương của đại ca quá lớn, khiến trong lòng hắn ta cũng dâng lên xúc động muốn quỳ xuống bái lạy.
“Các người làm gì vậy, đều đứng dậy đi, quên bản thân là người của ai rồi à, đều không muốn sống nữa phải không!”, Bạo Long tức giận ngút trời, hắn cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa mà đứng phắt dậy từ trên ghế mây, bước tới trong đám đông, hết chân này tới chân khác đấm đá lên người mấy tên tay sai dưới trướng.
Chỉ là.
Những kẻ này căn bản không hề xê dịch.
Hoàn toàn phớt lờ hắn ta.
Cuối cùng.
Bạo Long cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trên gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, kinh hoàng, sợ hãi…
Sau đó không ngừng lùi về phía sau.
Dường như muốn trốn chạy.
“Tên con hoang khốn kiếp muốn chạy đi đâu?”, Triệu Thâm thấy hắn có ý định muốn tháo chạy liền bước dài một bước tiến lên, cản lại đường đi: “Muốn chạy? Có phải là nên cho bọn tao một lời giải thích trước không?”