“Hội trưởng, chúc mừng, xin chúc mừng!”, đám người của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng đến, cung tay vái chào Hàn Huyền Tông, một ông già nói: “Hội trưởng, lần này ông lại đột phá cảnh giới rồi!”
Nhìn thấy bọn họ, lúc này Hàn Huyền Tông mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra đón tiếp, trò chuyện vui vẻ với khách.
Là Hội trưởng Hiệp hội võ thuật, từ đầu đến cuối Hàn Huyền Tông vẫn an tọa ở chủ vị, không ngừng tỏ khí thế của kẻ có địa vị cao quyền thế lớn: “Gặp chút cơ duyên, đúng là được đột phá chút dỉnh, hôm nay hẳn là đạt được hạng 250 gì đó trên bảng xếp hạng Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ rồi”.
“Gì cơ?”
Một ông già kinh ngạc, ông ta tên Đường Hiển Sinh, là hội phó Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, thực lực cũng gần bằng Hàn Huyền Tông, cũng là một nhân vật đức cao vọng trọng.
Mặc dù ông ta biết Hàn Huyền Tông đã tăng tiến thực lực, nhưng nghe Hàn Huyền Tông bảo có thể xếp hạng thứ 250 trên bảng xếp hạng của Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ cũng phải kinh ngạc vô cùng!
Nên nhớ, Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ không phải là thứ mà Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc có thể so sánh, toàn bộ Hoa Bắc cũng chỉ có một mình Hàn Huyền Tông đủ tư cách gia nhập Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ mà thôi!
Còn lại mọi đại tông sư, tông sư, đại sư khác, căn bản đều không chen vào nổi, vì không đủ điều kiện để gia nhập.
Điều kiện để được gia nhập Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ chỉ có một, đó chính là đánh bại bất kỳ ai đó trong Hiệp hội!
Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ chỉ có 300 người.
Nói cách khác, toàn bộ Hoa Bắc, ngoài Hàn Huyền Tông, không có ai khác được gia nhập, mà vài năm trước, Hàn Huyền Tông mới chỉ ở hạng hai trăm chín mươi mấy!
Vậy mà không ngờ, ngày hôm nay đã vượt lên hạng 250!
Bốn mươi hạng, nhìn thì thấy chẳng bao nhiêu.
Nhưng chỉ có võ giả mới hiểu, trong Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ, không ai không là thiên tài, muốn đánh bại một người còn khó hơn lên trời.
Đường Hiển Sinh vừa kinh hãi, vừa kính nể, vừa hoảng thần, trong lòng biết Hàn Huyền Tông chắc chắn đã gặp được cơ duyên rất lớn: “Không hổ danh hội trưởng Hàn, họ Đường tôi thật xấu hổ”.
“Ha ha… quá khen quá khen…”
Thời gian trôi qua, không ngừng có khách đến, buổi trưa nhanh chóng đến gần, khách khứa cũng đã đến hòm hòm, chỉ cần là nhân vật có máu mặt của ba thành phố lớn vùng Hoa Bắc thì hầu như đều xuất hiện.
Trong đó có cả Trương Thiên Dương, ông ta đứng thứ ba trên bảng xếp hạng đại gia thành phố Tần, thậm chí bây giờ đã lên hạng hai rồi, lúc này ông ta chưa đủ tư cách để đứng hàng đầu, mà là một người hoàn toàn không vừa mắt.
Ông ta quan sát những người chung quanh, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, ông ta biết nhà họ Hàn muốn làm thật ầm ĩ, nhưng không nghĩ lại ầm ĩ đến thế này!
Cho đến bây giờ, chỉ e vấn đề không còn là tiền bạc hay quyền thế có thể dàn xếp được nữa, mà chỉ có thắng hay bại, sống hay chết mới có thể giải quyết triệt để chuyện này.
Mấy chục năm thành danh, Trương Thiên Dương chưa bao giờ thấy những người này lại tề tựu một nơi thế này, càng chưa từng thấy nhiều võ giả như thế, trong lòng có hơi lo lắng.
Làm lớn đến vậy…
Trần Bát Hoang giải quyết nổi không?