Đột nhiên,
Trần Đức đứng bên bờ sân thượng vẫn không nhúc nhích, anh không lui về sau hay tiến lên phía trước một bước.
Chương Hằng bay ngược ra ngoài, chỗ xương vai xuất hiện một lỗ máu không lớn không nhỏ, máu tươi ào ào chảy, lưỡi đao sắc trong tay hắn ta bị cắt thành hai khúc, cả người cực kỳ chật vật rơi xuống khỏi sân thượng.
“Cậu Chương!”
“Cậu Chương!”
Hai người hầu của hắn ta cực kỳ kinh hãi, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng bọn họ cũng là cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng trong hàng ngàn hàng vạn võ giả, trước tiên bọn họ lấy lại tinh thần, bức ép kéo Chương Hằng trở lại, tránh không để hắn ta lúng túng rơi xuống Thiên Kiếm Phong.
“Hí…”
Chỗ cánh tay Chương Hằng nhìn thấy cả xương cực kỳ khủng khiếp, máu thịt mơ hồ, hắn ta kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Đức bình tĩnh đối diện, nội tâm trào lên từng lớp sóng thần cuồn cuộn sôi trào.
Hắn ta kinh hãi!
Thật sự kinh hãi!
Trước khi ra tay, hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra kết quả sẽ như vậy!
Sao có thể chứ?
Tại sao có thể như vậy?
Vô lý!
Tên nhãi trước mắt chỉ là một con kiến hôi Linh Căn sơ kỳ mà thôi, loại kiến hôi này đừng nói hắn ta dùng binh khí, dùng tay không cũng có thể nghiền ép đến chết!
Chương Hằng hắn ta chính là vô địch đồng cấp đó!
Người Linh Căn kỳ trong toàn bộ Côn Luân Hư có mấy ai là đối thủ của hắn ta?
Hắn ta cũng không biết đã giết chết bao nhiêu võ giả Linh Căn kỳ đỉnh phong rồi!
Trong thế hệ trẻ, người có thể đánh bại hắn ta không nhiều, mà người một chiêu đánh bại ngoại trừ Thiên chi kiêu nữ Âu Dã Tư Linh của học viện Vô Song ra thì không còn có ai!
Thậm chí hắn ta rất rõ, nếu như Âu Dã Tư Linh vẫn còn ở Linh Căn sơ kỳ thì tuyệt đối không thể nào đánh bại hắn ta…
Thằng nhãi trước mắt này… rốt cuộc là thứ yêu nghiệt gì?
Từ lúc nào Côn Luân Hư lại xuất hiện cường giả trẻ tuổi gây kinh hãi như vậy?
“Không, nhất định hắn đã dùng một loại bảo vật nào đó ẩn náu vào thực lực bản thân, nhưng… cho dù như vậy cũng thật quá kinh khủng. Chẳng lẽ trên đời này còn có người yêu nghiệt hơn Âu Dã Tư Linh?”, nội tâm Chương Hằng sợ hãi không thể nào dùng từ ngữ để hình dung, thậm chí hắn ta cũng bất chấp vết thương trên người cứ nhìn chằm chằm Trần Đức. Hắn ta muốn biết tên nhãi trước mặt mạnh thế nào!
“Lời của anh tôi nghe thấy rồi, nhưng mà anh cảm thấy mình có tư cách bảo tôi cút không?”, ngay khi Chương Hằng kinh hãi chấn động, Trần Đức mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh và dửng dưng.
“Bây giờ, tôi cho anh trong ba lần hít thở, lập tức biến mất trước mặt tôi, cút ra khỏi Thiên Kiếm Phong, trừ phi… anh muốn chết!”