Nhìn cái cách cô ấy đối xử với ông cụ Hàn là biết, nếu như nhà họ Hàn xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ấy sẽ không phớt lờ, bởi thế, anh rất nóng lòng chờ đợi những chuyện sắp đến.
Chuyện này xem như đã được quyết định như vậy rồi, mặc dù Kiều Thiên Lý rất bất mãn, trong lòng sốt ruột, nhưng lại không dám nói thêm nữa.
Cô ta nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mắt bộc bộ ra vẻ ai oán và tủi thân.
Trước giờ cô ta luôn nghĩ rằng Dương Tầm Chiêu đối xử với mình rất đặc biệt, dù gì năm ấy cô cũng đã giúp đỡ mẹ của anh, còn cứu anh nữa.
Trước đó, đúng là anh ấy đối xử với cô khá tốt.
Trước đây, cô có thể “tùy tiện” đề cập đến chuyện đầu tư với anh, anh sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ sao anh ấy lại công khai gọi đấu thầu kia chứ, mặc dù người nói ra cách này là Dương Tầm Trung, ông cụ Dương là người quyết định, anh ấy cũng có thể phản đối kia mà.
Hồi trước, vì một câu nói của Hàn Nhã Thanh mà anh còn chẳng buồn nhìn bản thảo thiết kế của cô nữa?
Tại sao thế? Tại sao anh lại thay đổi như vậy?
Lúc Kiều Thiên Lý quay đầu sang nhìn Hàn Nhã Thanh, mặc dù cô ta đã cố gắng kềm chế, nhưng vẫn không nén được cơn giận trong lòng.
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười.
Sớm muộn gì chúng ta cũng phải tính sổ hết nợ nần mà thôi, đây mới chỉ là bắt đầu, nếu như sau này Kiều Thiên Lý bớt phóng túng đi, cô còn có thể nương tay, nhưng nếu cô ta vẫn dám tác oai tác quái, chắc chắn cô sẽ tính hết cả nợ mới lẫn nợ cũ.
Nhìn thấy nụ cười của Hàn Nhã Thanh, cô hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nhưng Kiều Thiên Lý là người thông minh, cô ta biết rằng ở trong tình huống này, cho dù mình có bất mãn đến mức nào thì cũng không thể biểu lộ ra ngoài mặt được.
Kiều Thiên Lý khẽ cúi đầu, ngoan ngoan ngồi bên cạnh bà Dương.
Ông cụ Dương nhẹ nhàng vỗ tay cô, cất tiếng an ủi cô ta.
“Tầm Chiêu, con với Thiên Lý lớn lên bên cạnh nhau, từ nhỏ hai đứa đã vô cùng thân thiết, con phải bảo vệ Thiên Lý, không thể người khác ăn hiếp con bé.” Bà cụ Dương không nỡ để cho Kiều Thiên Lý thấy tủi thân, đương nhiên, bà ta cũng không ưa Hàn Nhã Thanh.
Người khác mà bà Dương nói chính là Hàn Nhã Thanh.
Rõ ràng bà Dương nói như vậy trước mặt Hàn Nhã Thanh, vì muốn làm cô khó xử.
Ánh mắt Dương Tầm Trung chợt thay đổi, muốn gây chuyện hay sao?
Bà ấy nói anh cả rất thân thiết với một cô gái khác trước mặt chị dâu, anh ta cảm thấy đây có thể xem như là sự sỉ nhục trắng trợn.
Không biết cô Hàn có hiểu hay không?
Dương Tầm Chiêu khẽ híp mắt lại, vốn dĩ muốn mở miệng, nhưng mà, lúc anh nhìn qua Hàn Nhã Thanh ở bên cạnh mình, lời nói nghẹn ứ bên khóe môi.
Anh rất muốn biết, nghe lời nói như vậy, cô ấy sẽ phản ứng thế nào.
“Cô Kiều, cô kết hôn chưa?” Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu, nhìn Kiều Thiên Lý, rồi đột ngột hỏi như thế.
“Chưa.” Kiều Thiên Lý sững sờ, rồi nhanh chóng đáp lại, lúc nói câu này, Kiều Thiên Lý hơi ngẩng đầu lên, muốn nhìn Dương Tầm Chiêu, có điều cô ta nhanh chóng kềm chế chính mình.
Cô ta biết rằng, trước mặt Dương Tầm Chiêu, có một vài chuyện không nên lộ quá.
“Vậy cô Kiều đã có bạn trai chưa?” Hàn Nhã Thanh lại tiếp tục truy hỏi.
“Chưa.” Lúc đáp như vậy, giọng nói của Kiều Thiên Lý hơi thâm thấp, vẻ mặt trở nên dịu dàng, nhiều năm nay cô ta không cưới chồng, cũng không quen bạn trai nào đều là vì Dương Tầm Chiêu, bởi thế, đương nhiên cô ta phải nhân cơ hội này bày tỏ sự “trung trinh” của mình với anh rồi.
Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi phức tạp, mọi người nhìn gương mặt của cô, đều không hiểu cô có ý gì.
Rồi sau đó, đột nhiên Hàn Nhã Thanh quay đầu nhìn Dương Tầm Chiêu, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ông xã, chắc chắn anh phải bảo vệ cô Kiều đấy, đừng có ăn hiếp cô Kiều nhà người ta.”
“Em nói gì?” Dương Tầm Chiêu quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lùng khôn xiết.
Người phụ nữ này đang nói cái gì vậy? Cô ấy kêu anh bảo vệ Kiều Thiên Lý à?
Anh là chồng của cô ấy, bây giờ cô ấy lại kêu anh phải bảo vệ một người phụ nữ khác chu đáo? Hay thật.
Dương Tầm Trung sững sờ, cô ta bị ngốc à?
Đậu xanh rau má, khi nãy anh ta đã nghe thấy cái gì vậy nè? Nghe thấy cái gì đấy nhỉ?
Tư tưởng của cô Hàn ngộ nghĩnh ghê?
Nhưng mà, bộ dạng lạnh căm căm như muốn ăn thịt người của anh cả nhà mình là sao thế?
Anh ta cảm thấy, nếu như cô Hàn không đưa ra một đáp án khiến cho anh cả hài lòng, có thể anh cả sẽ giết cô ấy mất.
Có điều, với câu nói ban nãy của cô Hàn, e là sẽ không gỡ gạc lại được, bởi thế, cô ấy khó mà đưa ra đáp án làm cho anh cả nhà mình hài lòng được.
Lần này có kịch hay để xem rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh cả như thế này.
Một vở kịch đặc sắc, chắc chắn phải xem một cách nghiêm túc.
Dương Tầm Trung cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, làm ướt cổ họng, mới thư thả hóng kịch hay.
Dương Tầm Chiêu vẫn nhìn Hàn Nhã Thanh chăm chú, sự lạnh lùng giăng kín đôi mắt anh, ngọn lửa giận lại dần lan tràn, đôi mắt ấy như thể có thể giết người trong tích tắc vậy
Hàn Nhã Thanh nhìn vào mắt Dương Tầm Chiêu, cô ngẩn người, vẻ mặt của anh…
Ừm, rất giống, anh diễn kịch khá thật.
“Anh xem đấy, cô Kiều đã từng này tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, hơn nữa đến bạn trai còn chưa có, đáng thương đến mức nào kia chứ, bởi thế, anh không thể ăn hiếp cô ấy đâu.” Trước ánh mắt có thể giết người trong tích tắc của Dương Tầm Chiêu, cô chậm rãi bổ sung nửa câu còn lại.
“Khụ, khụ…” Vừa mới nhấp được một ngụm trà, lúc định chuẩn bị thư thả hóng hớt kịch hay, nghe cô ấy nói như vậy, Dương Tầm Trung phun hết cả ra, đương nhiên, cũng bị sặc một cách thảm thương thêm lần nữa.
Câu nói này của cô Hàn, ghê gớm thật! Ghê gớm thật!
Từng này tuổi rồi? Đáng thương quá! Dùng mấy từ này để miêu tả Kiều Thiên Lý thì đúng là không có ghê gớm hơn, mà chỉ có ghê gớm nhất.
Đậu xanh rau má, rốt cuộc đầu óc của cô Hàn làm từ cái gì thế?
Màn kịch này diễn biến nhanh quá, anh ta không theo kịp tiết tấu nữa rồi.
Cô ấy ngốc thật à? Ngốc thật đó à?
Vào giây phút đó, sắc mặt Kiều Thiên Lý sa sầm.
Dương Tầm Chiêu cũng sững sờ, rồi âm thầm thở phào, vẻ lạnh giá và lửa giận trong ánh mắt anh tan biến đi ngay.
Khóe môi Dương Tầm Trung giật giật, sắc mặt anh cả thay đổi nhanh thật!
“Ông xã, cô Kiều đáng thương quá chừng, bởi vậy…” Thấy sắc mặt Dương Tầm Chiêu đã dịu xuống, trong lòng cô không khỏi tán thưởng anh diễn giỏi thật, giống y như thật vậy, hơn nữa nhập vai thoát vai đều rất tự nhiên.
“Chuyện của cô ta không liên quan gì đến anh.” Nghe cô ấy lại nhắc đến Kiều Thiên Lý, anh khẽ nhíu mày, mặc dù biết rằng cô ấy không có ý đó, nhưng anh cũng muốn gây ra hiểu lầm không đáng có gì.
Anh chỉ muốn quan tâm đến chuyện của vợ mình mà thôi!
Vốn dĩ sắc mặt của Kiều Thiên Lý đã xám xịt, sa sầm đi rồi, bây giờ nghe Dương Tầm Chiêu nói như thế, cô ta sắp sửa suy sụp tinh thần đến nơi.
Cô ta biết Dương Tầm Chiêu không yêu mình, nhưng mà cô cứ nghĩ rằng mình có vị trí đặc biệt, chiếm phân lượng nhất định trong lòng Dương Tầm Chiêu,
Có thế nào cô cũng không ngờ, Dương Tầm Chiêu lại đối xử với cô như thế.
Tại sao? Tại sao kia chứ?
Tất cả đều tại Hàn Nhã Thanh, đều lại Hàn Nhã Thanh cả, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho Hàn Nhã Thanh đâu.