“Thím Hai, thật xin lỗi, cháu không lợi hại như thím Hai, thật ra cho đến bây giờ cháu cũng không nhìn ra video này là thật hay giả, vì vậy, cháu không thể nói dối.” Hai mắt Hàn Nhã Thanh khẽ chớp chớp, sợ hãi nhìn Lưu Vân , trong giọng nói còn mang theo một chút áy náy.
Nghe thấy lời này của Hàn Nhã Thanh , mọi người đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ Hàn Nhã Thanh sẽ trả lời như vậy, mà trả lời như vật quả thật vừa vặn.
Rất nhiều người nhìn về phía Hàn Nhã Thanh , muốn xem Hàn Nhã Thanh là vô tình hay cố ý nói vậy.
Nhưng mà vẻ mặt Hàn Nhã Thanh vẫn rất chân thành, chân thành khiến không ai có thể hoài nghi.
“Phụt…” Trên lầu, Cậu năm Tào bật cười thành tiếng: “Anh ba, đột nhiên em cảm thấy cô cả Hàn này thật đáng yêu.”
Ánh mắt sắc lạnh của Dương Tầm Chiêu đột nhiên bắn về phía cậu ta, rét lạnh khủng bố.
“Em lại nói sai sao?” Cơ thể Cậu năm Tào theo bản năng rụt lại, ánh mắt vừa rồi của anh ba thật đáng sợ.
“Hàn Nhã Thanh , là cô, là cháu vu cáo hãm hại tôi.” Lưu Vân tỉnh táo lại, rõ ràng trên mặt càng thêm tức giận, nhớ đến lời Hàn Nhã Thanh vừa nói, đột nhiên bà hiểu rõ một điều, chuyện này là Hàn Nhã Thanh làm, là Hàn Nhã Thanh hãm hại bà.
“Ý của thím Hai là cháu mở video không đứng đắn của mình cho mọi người xem? Rồi sau đó vu oan giá họa cho thím Hai?” Hàn Nhã Thanh nhìn bà, chớp mắt một cái, biểu cảm kia muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói câu này, có mấy người không nhịn được bật cười thành tiếng, coi như kẻ ngu cũng khó lòng nào phát video kiểu này của mình cho người khác xem.
“Đằng sau, video đằng sau là giả, cho đến bây giờ tôi chưa từng nói những lời kia, video đằng sau là giả.” Rõ ràng Lưu Vân không ngờ được Hàn Nhã Thanh sẽ nói như vậy, trong giọng nói tức giận pha thêm mấy phần ác độc.
“Ý của thím hai là, video phía trước là thật sao?” Hàn Nhã Thanh lại chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ khiến cho người khác không có lòng đề phòng.
“Đương nhiên, video phía trước đương nhiên là thật rồi.” Lúc này Lưu Vân vừa tức và sốt ruột, căn bản không suy nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình để trả lời câu hỏi của Hàn Nhã Thanh .
“Thật kỳ lạ, chuyện như vậy bản thân cháu cũng không biết, vì sao thím hai lại chắc chắn đến vậy?” Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt lại càng vô tội, còn thoáng mang thêm vẻ mờ mịt và oan ức.
Hàn Nhã Thanh vừa nói lời này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lưu Vân thay đổi hoàn toàn.
Hai cái video một trước một sau phát ra, vốn khiến cho chuyện này khó bề phân biệt, sao Lưu Vân lại chắc chắn video trước là thật? Trừ phi việc này do bà ta làm.
Video sau vừa phát ra, không ai dám nói video phía trước liên quan đến Hàn Nhã Thanh là thật, dùng lời khác mà nói, giờ phút này người nào khẳng định video phía trước là thật, người đó chính là kẻ hiềm nghi lớn nhất vu oan hãm hại Hàn Nhã Thanh .
Mà giờ khắc này, Lưu Vân lại là người nói ra câu này.
Nếu Lưu Vân chỉ khăng khăng video đằng sau là giả, có lẽ cũng khó có thể nói rõ ràng việc này thật giả ra sao, mà Hàn Nhã Thanh cũng không thể nào tẩy trắng hoàn toàn.
Nhưng giờ phút này Lưu Vân lại nói video Hàn Nhã Thanh không đứng đắn là thật trước mặt mọi người.
Như vậy, nói một cách khác, cũng là thừa nhận bà ta tạo ra video Hàn Nhã Thanh không đứng đắn.
Lưu Vân sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hình như mình bị Hàn Nhã Thanh lừa rồi, bà cảm thấy Hàn Nhã Thanh đã bố trí một cãi bẫy, sau đó từng bước từng bước dẫn bà chui vào.
Nhưng sao có thể? Rõ ràng Hàn Nhã Thanh là một kẻ ngu, coi như bệnh của cô được chữa khỏi, cũng không thể nào đột nhiên thông minh như vậy, điều đó không thể nào!
Đến bây giờ Lưu Vân cũng không nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là thế nào?