“Hàn Nhã Thanh là Đường Thấm Nhi, Đường Thấm Nhi là Hàn Nhã Thanh.” Bùi Doanh là người thông minh, có thể nhìn ra sự khác thường của Trình Nhu Nhu, nên công bố đáp án thật cho cô ta nghe.
“Không thể nào, chuyện này sao có thể? Hàn Nhã Thanh vừa xấu vừa ngu xuẩn như thế, sao có thể là Đường Thấm Nhi được?” Sắc mặt Trình Nhu Nhu thay đổi rất rõ rệt, tâm trạng nhất thời hơi kích động, cũng nói lớn tiếng hơn.
Rõ ràng cô không muốn chấp nhận sự thật này.
Cô không tin người cô còn cười nhạo hai ngày trước lại đột ngột trở nên ưu tú hơn cô!
“Nhưng Hàn Nhã Thanh chính là Đường Thấm Nhi.” Bùi Doanh nhìn cô, từ tốn lại lạnh lẽo nói từng câu từng chữ: “Tôi cũng không muốn tin, nhưng đây là sự thật.”
“Tuy nhiên, dù cô ta là Hàn Nhã Thanh, hay Đường Thấm Nhi, thì giờ cô ta cũng không phải đối thủ của cô, bởi vì cô đã là công chúa Quỷ Vực Chi Thành.” Bùi Doanh nở nụ cười, nhưng vì trên mặt vẫn còn sự hung ác lúc nãy, nên giờ trông rất đáng sợ: “Tất nhiên, lần này cô xuất hiện với thân phận Hàn Nhã Thanh sẽ càng có lợi cho chúng ta.”
“Là sao? Cô có kế sách gì? Chúng ta phải làm thế nào?” Mắt Trình Nhu Nhu thoáng qua tia sáng, đáy mắt hiện rõ sự hung ác, cô ta đã từ bị động chuyển sang chủ động muốn đối phó Hàn Nhã Thanh rồi.
“Giờ thành chủ và Thành thiếu chủ đều đang quan tâm đến chuyện Đường Thấm Nhi, nếu chúng ta xuống thẳng tay với cô ta sẽ rất rắc rối, nhưng bọn họ đều không biết Hàn Nhã Thanh là Đường Thấm Nhi, nếu chúng ta xuống tay với cô ta ở Cẩm Thành sẽ dễ dàng đơn giản hơn rất nhiều, đồng thời người nhà họ Đường cũng không tới Cẩm Thành, đến lúc đó chúng ta chỉ đối phó một mình Hàn Nhã Thanh thôi, dù cô ta lợi hại thế nào, cũng không thể trở thành đối thủ của chúng ta.” Rõ ràng Bùi Doanh đã suy nghĩ ổn thỏa, trong lòng cũng đã lên kế hoạch.
Lúc Trình Nhu Nhu nghe Bùi Doanh nói thành chủ và Thành thiếu chủ đều quan tâm đến chuyện Đường Thấm Nhi, thì híp mắt lại ngay, ánh mắt càng hiện rõ sự hung ác.
“Được, tôi nghe lời cô, cô nói thử xem giờ chúng ta phải làm thế nào.” Trình Nhu Nhu híp mắt, nghiến răng, từng câu từng chữ đều chứa đầy sự tức giận, như thể có hận thù sâu đậm với Đường Thấm Nhi.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi Cẩm Thành, rồi tới thẳng phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở Cẩm Thành, phân bộ bên đó lớn hơn bên này rất nhiều, đồng thời thế lực cũng mạnh mẽ hơn, giờ cô đã là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, nên chúng ta sẽ lợi dụng người bên đó để trừ khử Hàn Nhã Thanh.” Bùi Doanh đi theo Trịnh Hùng nhiều năm như vậy, nên hiểu khá rõ một số tình huống trong Quỷ Vực Chi Thành.
“Cô có chắc bọn họ thật sự nghe lời tôi không?” Điều khiến Trình Nhu Nhu lo lắng nhất là lúc đó mấy người kia sẽ không nghe lời cô, nếu cô không sai khiến được bọn họ thì làm sao đối phó với cô cả nhà họ Đường được.
“Cô cứ yên tâm, tôi ắt sẽ có cách.” Bùi Doanh nở nụ cười đã tính trước mọi việc.
Trình Nhu Nhu nghe cô nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, dù gì Bùi Doanh cũng dẫn cô vào Quỷ Vực Chi Thành, nên cô rất có lòng tin vào năng lực của Bùi Doanh.
Bùi Doanh thấy phản ứng này của Trình Nhu Nhu thì càng cười tươi hơn, chỉ cần có thân phận công chúa của cô ta, thì cô có thể sử dụng thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó cô không sợ mình không đối phó lại Hàn Nhã Thanh.
Cô sẽ cho Hàn Nhã Thanh một bài học khó quên trong chuyến đi Cẩm Thành lần này.
Hôm sau, Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà cùng xuất phát đi Cẩm Thành, nhưng lúc tới sân bay, Bùi Vũ Ninh cũng chạy tới đó, tất nhiên anh Phó cũng đi cùng cô ta.
“Bùi Vũ Ninh, em vẫn chưa chịu về à?” Sở Bách Hà cũng quen Bùi Vũ Ninh, nên hai người khá thân thiết, cô cũng biết một số chuyện về Bùi Vũ Ninh, nhất là chuyện liên quan đến đàn anh cô ấy.
“Ây yo, thật kỳ lạ, trước đây lần nào hoàn thành nhiệm vụ, em cũng gấp gáp chạy về gặp đàn anh của mình, không ngờ lần này lại không sốt sắng trở về.” Lúc Sở Bách Hà nói câu này, cô nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh Bùi Vũ Ninh, thấy sắc mặt anh ta bỗng trở nên thâm trầm khi nghe cô nói thế, thì trên mặt càng cười tươi hơn.
Bùi Vũ Ninh rất buồn bực, cô cũng rất muốn quay về, nhưng mấy ngày nay, cô đã cố gắng nghĩ cách, nhưng vẫn không thể thoát khỏi người đàn ông này, giờ cô sắp phát điên rồi.
Cô biết Hàn Nhã Thanh và Sở Bách Hà định tới Cẩm Thành, nên mới cố ý chạy tới đây, một mình cô không đối phó nổi người đàn ông này, nên giờ cô muốn nhờ họ giúp đỡ, chỉ cần họ giúp cô, thì chắc chắn cô có thể thoát khỏi người đàn ông này.
“Em tới Cẩm Thành cùng hai người.” Bùi Vũ Ninh kéo Sở Bách Hà định xoay người rời đi ngay, chẳng thèm đoái hoài đến anh Phó đứng bên cạnh, giờ cô chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này sẽ bùng lửa giận, tức đến mức tim gan phèo phổi đều phát đau.
“Bùi Vũ Ninh, anh đẹp trai này là ai thế? Em không định giới thiệu một lát à?” Sở Bách Hà mỉm cười kéo Bùi Vũ Ninh lại, người đàn ông này đi theo cô ấy như thế, chắc chắn là có quan hệ không bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này không hề che giấu tâm tư với Bùi Vũ Ninh, cô chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu ngay.
“Chị muốn làm quen? Được, được, để em giới thiệu cho chị.” Bùi Vũ Ninh sáng mắt ngay, nhanh chóng lên tinh thần, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết cô đang định làm gì.
Bản thân cô không thể thoát khỏi rắc rối này, nên muốn ném cho Sở Bách Hà.
Anh Phó nhìn Bùi Vũ Ninh bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo lại chứa đầy nguy hiểm, anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này ngay.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn Bùi Vũ Ninh, rồi khẽ cười, xem ra gần đây câu chuyện giữa Bùi Vũ Ninh và anh Phó này rất đặc sắc.
Tất nhiên câu chuyện này đặc sắc thế nào, thì chỉ có hai người Bùi Vũ Ninh và anh Phó biết.
“Em biết, chị không thích mẫu người này mà, hơn nữa trong mắt anh ta chỉ có em, đâu cho phép người thứ ba chen chân vào.” Mặc dù Sở Bách Hà thích tham gia náo nhiệt, nhưng không phải náo nhiệt nào cô cũng tham gia, chẳng hạn như lúc này có đánh chết cô cũng không chen vào.
“Cũng đúng, em quên mất chị đã có Mộ Dung Tri rồi.” Bùi Vũ Ninh khẽ thở dài, hơi tiếc nuối, vì không thể đẩy rắc rối trong tay mình đi được.
“Cái gì, chị và Mộ Dung Tri chỉ là anh em tốt.” Sở Bách Hà hơi ngẩn người, trước giờ Sở Bách Hà luôn nhìn thấu tình cảm của người khác, nhưng một khi dính dáng đến mình, thì thật sự mơ màng như người trong cuộc.
Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, người khác đều nhìn thấy rất rõ tâm tư mà Mộ Dung Tri dành cho Sở Bách Hà, chỉ có mình cô ấy là không nhìn ra.
Bản thân Sở Bách Hà không nhìn ra, thì người khác có nói gì cô ấy cũng sẽ không tin.
Trong phòng vẽ tranh của Trương Minh Hoàng.
“Thành chủ, Trình Nhu Nhu tới Cẩm Thành cùng Bùi Doanh rồi.” Quản gia Trọng luôn chú ý đến động tĩnh của Trình Nhu Nhu, vì muốn tìm ra người đứng sau toàn bộ kế sách này.
“Ừm.” Trương Minh Hoàng cũng không phản ứng gì, chỉ khẽ đáp lại một tiếng.