“Chỉ là cảm thấy không hợp lý, anh và Trác Hiểu Lam lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên có lẽ hiểu rõ Trác Hiểu Lam hơn, anh có ý kiến gì không?” Hàn Nhã Thanh cũng chỉ suy đoán như vậy chứ không có chứng cứ, cô nhất định sẽ không đưa ra kết luận nhưng bây giờ cô cũng muốn nghe một chút phân tích của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu không quan tâm lắm, khóe môi hơi nhếch lên, không nói gì, hiển nhiên Dương Tầm Chiêu cũng thấy chuyện này không hợp lý, ít nhất là không phù hợp với tác phong của Trác Hiểu Lam.
“Thanh Thanh, em chắc chắn không phải mình đang ghen chứ?” Đường Lăng nhịn không dám cười nhìn Hàn Nhã Thanh, nói thật, vừa rồi anh cảm thấy rõ ràng Thanh Thanh đang ghen, cho dù Thanh Thanh có ghen cũng rất bình thường mà.
Trước giờ trong đám người cùng trang lứa thì Trác Hiểu Lam chính là người ưu tú nhất, cho dù là năng lực, gia thế hay vẻ bề ngoài thì đều xếp hạng nhất, người như vậy thích Dương Tầm Chiêu nên chắc Thanh Thanh có lo lắng.
“Anh này, anh có thể không chen lời vào được không? Vấn đề chúng ta đang nói tới rất nghiêm túc đấy.” Hàn Nhã Thanh chuyển mắt qua trừng Đường Lăng một cái, sao trước kia cô lại không biết Đường Lăng nhiều lời như vậy nhỉ.
“Đúng, đúng, vấn đề này rất nghiêm túc, Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu, chuyện này thực sự là một chuyện nghiêm túc đáng phải thảo luận, nhưng Tầm Chiêu ưu tú như vậy, Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu cũng là bình thường, cái này có gì lạ đâu, em ghen thì cứ ghen đi, cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy.” Đường Lăng đối đầu với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần, thật ra bộ dạng ghen tuông của Thanh Thanh rất đáng yêu, anh cũng rất hi vọng Thanh Thanh nhà anh có thể hoạt bát đáng yêu một chút giống như vừa rồi.
Chỉ có điều gần đây nhà họ Đường xảy ra quá nhiều chuyện, từ sau khi Thanh Thanh trở lại nhà họ Đường, chẳng những anh không thể che chở tốt được cho Thanh Thanh mà còn để Thanh Thanh phải luôn hao tâm tổn trí phí sức vì chuyện của nhà họ Đường, khiến người làm anh như anh nhìn mà đau lòng.
Hôm nay mọi chuyện lại càng nhắm vào Thanh Thanh, bọn họ tra xét lâu như vậy nhưng tất cả những đầu mối có ích đều bị bẻ gãy, anh rất sầu não, chắc chắn trong lòng Thanh Thanh cũng vô cùng khó chịu, cho nên Đường Lăng cũng muốn Hàn Nhã Thanh thả lỏng thư giãn tâm tình một chút.
Anh thật sự hi vọng Thanh Thanh nhà mình có thể nũng nịu ghen tuông giống như những cô gái khác.
“Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu là chuyện rất bình thường, nhưng trước giờ cô ta không hề bày tỏ, thậm chí cũng chưa từng thể hiện ra ngoài, Trác Hiểu Lam là kiểu người tự tin vào bản thân, thích mà không nói ra, chuyện này phù hợp với phong cách của Trác Hiểu Lam không?” Hàn Nhã Thanh hiểu ý của Đường Lăng cho nên mới không so đo với anh.
“Từ nhỏ Trác Hiểu Lam đã rất thông minh, đặc biệt mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn cho dù là chuyện gì thì cũng tuyệt đối không bại bởi bất kỳ kẻ nào, chỉ cần là mục tiêu mà Trác Hiểu Lam nhận định thì cô ta sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là chuyện mà Trác Hiểu Lam muốn làm thì không gì là không làm được, đồ vật cô ta muốn có được thì chắc chắn cũng sẽ có được. Sau khi phân tích như thế thì chuyện này quá là không bình thường.” Đường Lăng hơi cau lông mày lại, vừa rồi anh cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe Hàn Nhã Thanh nói xong cũng cảm thấy lạ.
Trác Hiểu Lam thích gì làm sao phải che giấu?
Đường Lăng chuyển mắt nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: “Hay là cô ta sợ bị Tầm Chiêu từ chối, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn là người kiêu ngạo mà.”
“Anh, anh vừa mới nói là chuyện Trác Hiểu Lam muốn làm chưa bao giờ thất bại mà, thứ cô ta muốn có được chắc chắn sẽ phải có được, nếu cô ta thật sự thích Tầm Chiêu nhiều năm mà Tầm Chiêu lại đột ngột kết hôn như vậy, hơn nữa còn cưới một người vừa xấu vừa dốt lại không thể sinh con được, anh cảm thấy Trác Hiểu Lam sẽ làm thế nào?” Hàn Nhã Thanh biết Trác Hiểu Lam thầm mến Dương Tầm Chiêu nhiều năm như vậy nhưng không hề thổ lộ có thể là vì sợ bị Dương Tầm Chiêu từ chối.
Dù sao trước kia Dương Tầm Chiêu vẫn luôn tránh xa phụ nữ cả cây số, trước Thanh Thanh, Dương Tầm Chiêu chưa từng có vẻ mặt ôn hoà đối với những người phụ nữ khác.
Nhưng nếu Trác Hiểu Lam biết Dương Tầm Chiêu đã cưới người phụ nữ khác thì sẽ có phản ứng gì đây.
Đặc biệt là lúc Dương Tầm Chiêu cưới cô, cô vẫn là dáng vẻ vừa xấu vừa dốt kia, mà Trác Hiểu Lam còn biết chuyện cô không thể sinh con được.
Đường Lăng sửng sốt, đôi mắt nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh, chuyện như vậy trước kia anh sẽ không nghĩ tới nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh nói đến, anh lại trong nháy mắt nghĩ đến sẽ là khả năng gì, mặc dù anh không học tâm lý nhưng lại hiểu rõ tác phong bình thường của Trác Hiểu Lam.
“Anh không biết cô ta sẽ làm gì, nhưng chắc chắn là cô ta sẽ không bỏ mặc.” Lúc Đường Lăng nói ra lời này thì âm thầm thở dài một hơi, giọng điệu vô cùng chắc chắn, với tác phong và tính cách của Trác Hiểu Lam thì chuyện này là tất nhiên.
“Nhưng từ sau khi em và Tầm Chiêu kết hôn, hình như cô ta cũng không làm gì.” Đường Lăng khẽ chau lông mày lại, anh nghĩ lại giai đoạn Thanh Thanh kết hôn với Tầm Chiêu, Trác Hiểu Lam cũng không hề làm gì.
“Lúc ấy bọn tôi bí mật kết hôn nên người biết cũng không nhiều, chắc là lúc đầu cô ta cũng không biết.” Lần này, Dương Tầm Chiêu trả lời câu hỏi của Đường Lăng.
“Nhưng sau này, khi tôi biết bởi vì Thanh Thanh bị thương nên không thể sinh con được mới tìm cô ta nhờ xem giúp, khi đó, chắc chắn cô ta đã biết.” Lúc Dương Tầm Chiêu nói ra lời này đôi mắt hơi chìm xuống, sở dĩ lúc ấy anh tìm Trác Hiểu Lam cũng là bởi vì tin tưởng Trác Hiểu Lam, nhưng không ngờ cuối cùng anh lại tin lầm.
“Sau đó, sở dĩ ông bà cụ Dương biết chuyện Thanh Thanh không thể sinh con được cũng là từ chỗ Trác Hiểu Lam.” Liên quan tới chuyện này, lúc ấy Trác Hiểu Lam từng giải thích với anh rằng lúc đó cô ta vừa vặn không có ở văn phòng, ông bà cụ Dương nhìn thấy sổ khám bệnh với nội dung không sinh con được của Hàn Nhã Thanh ở trên bàn.
Lúc ấy, mặc dù anh cũng hơi nghi ngờ nhưng bởi vì anh biết trước giờ Trác Hiểu Lam làm việc luôn cẩn thận, sẽ không để sổ khám bệnh linh tinh trên bàn để người khác nhìn thấy.
Nhưng lúc ấy anh vẫn tin lời giải thích của Trác Hiểu Lam.
“Cho nên, lúc ấy cô ta cố ý tiết lộ chuyện này cho ông bà cụ Dương?” Đường Lăng là người thông minh, nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói vậy nên nghĩ đến điểm này.
“Không loại trừ khả năng này.” Mặc dù Dương Tầm Chiêu không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng cũng không hề phủ nhận.
“Ông cụ Dương bị thương tình cờ được đưa vào bệnh viện của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam biết rất rõ rằng ông cụ Dương không hề bị thương nhưng vẫn đồng ý để ông cụ Dương nằm viện, cho nên đây cũng là Trác Hiểu Lam cố ý.” Chuyện khi đó ầm ĩ cả lên, lúc ấy Thanh Thanh đã trở về nhà họ Đường, chuyện này nhà họ Đường vẫn luôn để ý cho nên đối với mỗi một chi tiết nhỏ Đường Lăng đều hết sức rõ ràng.
Lúc trước anh chưa từng nghĩ tới phương diện này, chưa từng nghi ngờ Trác Hiểu Lam, nhưng nếu lúc ấy Trác Hiểu Lam cố ý tiết lộ chuyện Thanh Thanh không thể sinh con cho hai ông bà cụ nhà họ Dương kia, như vậy rất nhiều chuyện phía sau cũng có thể đều có phần của Trác Hiểu Lam.
“Còn có băng bó trên đùi ông cụ Dương lúc đó nữa, tôi nhớ là lúc đó băng bó đó rất chuyên nghiệp, chắc chắn là được chăm sóc và băng bó trong bệnh viện, nếu Trác Hiểu Lam không ngầm thừa nhận thì các bác sĩ trong bệnh viện sẽ không dám làm như vậy.” Một việc thông, rất nhiều chuyện phía sau đều có thể tự sáng tỏ.
“Nhưng sau đó Trác Hiểu Lam đã tổ chức họp báo nói rõ chuyện này, tình huống lúc đó là bị ông cụ Dương ép buộc, nếu Trác Hiểu Lam cố ý thì sao phải vội vàng giải thích làm gì…” Đường Lăng nghĩ đến lúc ấy Trác Hiểu Lam đứng ra vạch trần chuyện ông cụ Dương giả vờ bị thương, cách làm của Trác Hiểu Lam lúc ấy thực sự là giúp Thanh Thanh.
“Lúc ấy cô ta đã gọi điện thoại cho tôi để giải thích chuyện này, có lẽ lúc đó cô ta cũng đoán được là tôi nghi ngờ.” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi chìm xuống, Đường Lăng không biết nguyên nhân nhưng anh thì biết, Trác Hiểu Lam rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, lúc ấy chắc chắn Trác Hiểu Lam đã nhận ra sự nghi ngờ của anh nên mới có thể làm như vậy, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Trác Hiểu Lam muốn cố ý chứng minh với anh.
“Trác Hiểu Lam thật đúng là…” Đường Lăng không nhịn được lắc đầu, vốn đều cùng nhau lớn lên cho nên bọn họ chưa từng nghi ngờ Trác Hiểu Lam, nhưng không ngờ Trác Hiểu Lam lại làm nhiều chuyện sau lưng bọn họ như vậy.
“Bây giờ tôi đang nghi ngờ đoạn video trên mạng lúc trước cũng có liên quan tới Trác Hiểu Lam, lúc ấy ông cụ Dương dùng chuyện nhảy lầu để uy hiếp nên Thanh Thanh mới đồng ý không bước chân vào nhà họ Dương nữa, kết quả mà ông cụ Dương muốn chính là như vậy, nếu ông cụ Dương đã nhận được cam đoan thì không cần thiết phải làm ầm ĩ lên nữa, huống chi, lúc ấy video trên mạng còn xóa bỏ đoạn Hàn Nhã Thanh đồng ý với ông cụ Dương, cho nên tôi nghi ngờ có liên quan đến Trác Hiểu Lam.” Dương Tầm Chiêu híp đôi mắt lạnh lùng lại, anh chắc chắn mình hiểu rõ ông bà cụ Dương, lúc ấy khi nghe thấy Thanh Thanh đồng ý hai ông bà cụ cũng hơi nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ chuyện kia không phải ý tứ của ông bà cụ Dương rồi.
Bởi vì lúc ấy ông bà cụ Dương hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.