CHƯƠNG 697: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, NGẦU PHẾT (3)
Tin tức trên các phương tiện truyền thông lớn, cộng thêm video phỏng vấn tại hiện trường trong phòng bệnh đó, nhất thời, tất cả mọi người đều không khỏi đồng cảm trước những gì Hàn Nghiên Nghiên gặp phải, Hàn Nhã Thanh chớp mắt bị mắng cho như chó.
Hàn nhã Thanh còn ở trong cục cảnh sát, khi nhìn thấy video phỏng vấn, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh.
“Bọn họ vậy mà chấp nhận phỏng vấn của phóng viên, bọn họ vậy mà vu khống chị dâu ba như thế, những người này thật sự quá không biết xấu hổ.” Khi cậu năm Tào nhìn thấy video trực tiếp nổi trận.
“Bọn họ làm như vậy, không sợ đoạn video có liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên được chị ba không dễ dàng giúp bọn họ đè xuống lại lần nữa bị bới ra hay sao? Điều này đối với Hàn Nghiên Nghiên cũng là một loại tổn thương.” Rất rõ ràng, cậu năm Tào không ngờ bọn họ sẽ làm như thế, cũng không thể hiểu.
Khi cậu năm Tào nói lời này thì nhanh chóng mở điện thoại ra, lướt xem, quả nhiên video trước đó của Hàn Nghiên Nghiên lại bị bới ra, bị vô số người chia sẻ.
Mặc dù lúc này mọi người đều rất đồng cảm với Hàn Nghiên Nghiên, nhưng video như thế bị mọi người không ngừng chia sẻ rộng ra, đối với Hàn Nghiên Nghiên mà nói không nghi ngờ là tổn thương hai lần.
“Lưu Vũ thật sự đủ ác, trên đời sao lại có người mẹ như thế? Thật sự là không bằng cầm thú.” Cậu năm Tào rất hận mà mắng một câu.
“Anh ba, bây giờ tình hình này đối với chị dâu ba rất bất lợi, chúng ta nên làm sao?” Cậu năm Tào nhìn sang Dương Tầm Chiêu, thần sắc ngưng trọng.
Theo trường hợp bình thường, Hàn Nghiên Nghiên bị bắt cóc là người bị hại đã chính thức kiện Hàn Nhã Thanh, bên phía cảnh sát bắt buộc phải lập án, mà Hàn Nhã Thanh là người bị hiềm nghi, phía cảnh sát chắc chắn phải có một vài biện pháp xử lý.
Mặc dù cậu năm Tào biết rõ Hàn Nhã Thanh bị oan, Lưu Vũ mới là hung thủ, nhưng anh ta không lấy ra được chứng cứ.
Không có chứng cứ, trong trường hợp này sẽ tương đối bị động.
“Bên phía Lưu Vũ đã tra chưa?” Lúc này sắc mặt Dương Tầm Chiêu âm trầm, giọng nói cũng lạnh, anh cũng rất rõ ràng, loại tình cảnh này đối với Hàn Nhã Thanh rất bất lợi.
Dương Tầm Chiêu càng lo lắng hơn là sẽ kinh động đến lãnh đạo phía trên, dù sao chuyện này dính líu nhiều đến bọn bắt cóc.
Nếu như lãnh đạo phía trên đè xuống, sẽ càng bất lợi cho Hàn Nhã Thanh.
Cho nên, bọn họ bắt buộc phải tìm được chứng cứ Lưu Vũ xúi giục bọn bắt cóc.
“Đã tra rồi, bọn họ đều luôn liên lạc qua điện thoại, nhưng số điện thoại liên lạc với Lưu Vũ là một số mới, số chứng minh thư sử dụng là giả, tài khoản ngân hàng là một người già miền núi, không có bất kỳ quan hệ gì với bọn bắt cóc, sau đó số tiền đó bị chuyển đến một trường tiểu học của miền núi, em đã cho người đi điều tra bên đó rồi.” Rất rõ ràng, cậu năm Tào vẫn làm không ít chuẩn bị, chỉ đáng tiếc đều không có tác dụng gì.
Lần này, không phải Lưu Vũ giảo hoạt, mà là những tên bắt cóc đó quá giảo hoạt.
Dùng trường tiểu học của miền núi để rửa tiền, cách này của bọn họ cũng đủ siêu rồi.
Như thế, chuyện phần mềm này không những không thể trở thành chứng cứ Lưu Vũ cấu kết với bọn bắt cóc, nếu như Lưu Vũ biết nội tình, nói không chừng còn khiến mình tỏa sáng là làm từ thiện.
“Em cũng cho người đến nhà họ Hàn lấy băng ghi hình, trừ đoạn video Lưu Vũ giao cho bên phía cảnh sát, những đoạn video khác đều bị xóa rồi.” Cậu năm Tào làm việc vẫn rất có kinh nghiệm, động tác cũng rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.
Vốn dĩ trước chuyện này, ai cũng không ngờ Lưu Vũ làm như thế, ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ.
“Bây giờ, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách bắt được những tên bắt cóc khác, bắt bọn họ cung cấp khẩu cung, khai ra Lưu Vũ, nhưng người tiếp xúc với Lưu Vũ đều luôn cùng một tên bắt cóc, em sợ những người đó sẽ giết người diệt khẩu.” Chuyện này là do chuyện của Lưu Vũ mà ra, cho nên người tiếp xúc với Lưu Vũ đó đối với những tên bắt cóc khác mà nói cũng là một loại uy hiếp.
Lời của cậu năm Tào mời vừa nói xong thì điện thoại đổ chuông, cậu năm Tào sau khi nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Fuck, thật sự bị em nói trúng rồi, người của chúng ta vừa tìm được một cái xác, từ trên thi thể tìm ra được hai chiếc điện thoại, một số điện thoại trong đó chính là số điện thoại đã liên lạc với Lưu Vũ.” Cậu năm Tào sau khi cúp máy, trực tiếp mắng một tiếng.
Anh thật sự là miệng quạ đen?
Người tiếp xúc với Lưu Vũ đã chết rồi, sự việc đối với Lưu Vũ gần như là chết không đối chứng, như thế, đối với Hàn Nhã Thanh càng thêm bất lợi.
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh trầm lạnh, khóe môi hơi mím lại, mãi không nói chuyện.
Mà vào lúc này, điện thoại của văn phòng cậu năm Tào bỗng vang lên.
Cậu năm Tào sững người, nhanh chóng nghe máy.
“Tào Du, vụ án đó là như thế nào? Sao lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, cậu có biết chuyện này gây ra hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không? Cậu mau chóng tra rõ ràng, bắt hung thủ, cho mọi người một câu trả lời.”
“Sếp, chuyện này không giống như những gì Hàn Nghiên Nghiên nói, chuyện này có ẩn tình khác.” Mắt của cậu năm Tào lóe lên, mau chóng giải thích.
“Có ẩn tình vậy thì cậu điều tra rõ ràng đi, cục trưởng cục cảnh sát như cậu đang làm gì hả, tóm lại, các cậu phải mau chóng bắt được hung thủ, mau chóng phá án.” Sau khi bên kia quát tháo xong thì trực tiếp cúp máy.
Sau khi cậu năm Tào cúp máy, sắc mặt càng thêm khó coi: “Điện thoại của lãnh đạo thành phố, chuyện này nhanh như vậy thì đã kinh động đến lãnh đạo thành phố rồi? Lãnh đạo thành phố yêu cầu mau chóng phá án.”
Đã kinh động đến lãnh đạo thành phố, cậu năm Tào biết, chuyện này không chậm trễ được nữa, bắt buộc phải mau chóng phá án, bởi vì người bị hại Hàn Nghiên Nghiên vu cáo Hàn Nhã Thanh, cho nên…
Cậu năm Tào biết Hàn Nhã Thanh trong sạch, nhưng người khác không biết, trong cục cảnh sát trừ anh ta, người khác đều không biết, cho nên dựa theo trình tự bình thường nên hỏi trước Hàn Nhã Thanh.
“Chị dâu ba, bây giờ phải làm sao?” Cậu năm Tào trực tiếp nhìn sang Hàn Nhã Thanh, cô của bây giờ giả dạng cô cả của nhà họ Đường.
“Tôi tạm thời ở lại cục cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh trầm mặc không nói mãi đột nhiên mở miệng: “Lúc này, tôi nếu như mất tích, không phối hợp với việc điều tra của cảnh sát, Lưu Vũ càng sẽ mượn điều đó mà công kích.”
“Không được.” Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp từ chối đề nghị của cô: “Chuyện này em đừng quản, anh xử lý.”
“Chi dâu ba, em biết chị trong sạch, cho nên, em cũng không dám nhốt chị ở trong cục cảnh sát, lương tâm của em không cho phép, chị dâu ba chị vẫn theo anh ba về đi.” Cậu năm Tào hiểu rõ nhất chuyện này, lúc này muốn anh ta nhốt Hàn Nhã Thanh lại, anh ta cũng không xuống tay được.
“Em nếu như không ở cục cảnh sát, cậu năm Tào sẽ rất bị động, đến khi đó nếu như để người khác phát hiện điểm này, lời của cậu năm Tào sẽ không có ai tin.” Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng tình hình của bây giờ: “Cho nên em ở lại cục cảnh sát tiếp nhận điều tra bình thường.”
Dương Tầm Chiêu nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm nhìn cô.
“Yên tâm đi, em sẽ không có chuyện, như thế là sự sắp xếp tốt nhất vào thời điểm hiện tại.” Hàn Nhã Thanh biết anh lo lắng cho cô, không muốn để cô ở lại đây, nhưng tình cảnh bây giờ bọn họ không có quá nhiều sự lựa chọn.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy lông mày của anh nhíu chặt, đưa tay, giúp anh day day, sau đó khẽ mỉm cười: “Em tin tưởng anh.”
Cô ở lại cục cảnh sát, chuyện này tự nhiên phải dựa vào Dương Tầm Chiêu, đương nhiên, cô hoàn toàn tin tưởng năng lực của Dương Tầm Chiêu.