Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1477: KÉT QUẢ XÉT NGHIỆM ADN (3)





Hàn Nhã Thanh bước xuống xe trước cửa bệnh viện, sau đó cô nhanh chóng đi lên trên lầu, bởi vì ông cụ Hàn vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bình thường đều có các nhân viên y tế chuyên môn chăm sóc.





Bình thường phòng chăm sóc đặc biệt cũng không cho phép người khác vào, cho dù là người nhà thì cũng không thể luôn ở bên trong.





Lúc trước bà Bình đi thăm con của mình, biết là ông cụ Hàn bị bệnh nằm bệnh viện thì liền trở về, mặc dù là bình thường phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép người ngoài tùy tiện vào trong, nhưng mà bà Bình vẫn luôn ở đó.





Hàn Nhã Thanh đền nói với bác sĩ một lần, sau đó dựa theo lời bác sĩ nói mà đổi quần áo rồi sau đó đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.





Ông cụ Hàn vẫn còn đang hôn mê như cũ, Hàn Nhã Thanh đi đến trước giường nhìn ông cụ Hàn đang nằm ở trên giường, cánh mũi đột nhiên cảm thầy chua xót.





Sau khi cô trở lại nhà họ Hàn, ông cụ Hàn thật lòng yêu thương cô, nhưng mà ai có thể nghĩ tới cô lại không phải là con gái của Hàn Trung Phương.





Nếu như ông cụ Hàn biết thì có khi nào sẽ đau lòng lắm không?





Sau khi cô biết ba của cô không phải là Hàn Trung Phương, cô chưa từng muốn đi tìm ba ruột của mình, bởi vì cô muồn làm con gái của nhà họ Hàn, muốn làm cháu gái của ông cụ Hàn.





Cô không muồn để ông cụ Hàn phải đau lòng, không muốn để ông cụ Hàn phải khổ sở.





“Ông nội, ông có thể nhanh chóng tỉnh lại được không ạ?” Hàn Nhã Thanh ngồi bên cạnh giường nhìn gương mặt tái nhợt đầy nếp nhăn của ông cụ Hàn, cô bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc: “Con muốn ông có thể tỉnh lại.”





Cô luôn luôn kiên cường, cô vẫn luôn nói với mình là mình phải kiên cường, nhưng mà lúc này cô lại cảm thầy hai mắt căng cứng, thật sự rất muốn khóc.





Nhà họ Hàn của hiện tại… gia đình Hàn Trung Dung đã tiêu tùng, bị thương thì bị thương, người nào ngồi tù thì ngồi tù, nếu ông nội tỉnh lại thấy tình huống này thì chỉ sợ là ông sẽ càng khó chịu hơn nữa.





Hiện tại Hàn thị phát triển càng ngày càng tốt, nhưng mà tiền tài vật chát có thể bằng con người được à?





“Ông nội, cháu xin lỗi.” Cuối cùng, Hàn Nhã Thanh vẫn kìm chế được giọt nước mắt sắp lăn xuống, cô nghỉ nều như năm đó không trở về nhà họ Hàn, có lẽ là nhà họ Hàn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.





Ít nhất là bọn người Hàn Trung Dung sẽ không như vậy.





Nếu như lúc trước cô không trở về nhà họ Hàn, Lưu Vũ cũng sẽ không suy nghĩ trăm phương nghìn kế để hại cô, cũng sẽ không xảy ra chuyện của Hàn Nghiên Nghiên, ông cụ Hàn cũng sẽ không tức giận đến nỗi phải nhập viện.





Cô thiếu ông cụ Hàn một lần xin lỗi.





Nếu như cô là cháu gái ruột của ông cụ Hàn thì cũng thôi đi, nhưng mà cô lại không phải.





Cô không phải, cho nên cô thiếu ông cụ Hàn một lời xin lỗi.





Ông cụ Hàn nằm ở trên giường không có bắt cứ phản ứng gì, càng không có khả năng trả lời Hàn Nhã Thanh.





Hàn Nhã Thanh cảm thấy hai mắt của mình có chút đau nhức, cô ngồi trước giường, cứ ngồi yên lặng như thế, không nói gì thêm.





Không biết là trôi qua bao lâu, bác sĩ bắt đầu đến hối thúc cô, Hàn Nhã Thanh mới dường như lấy lại tinh thần, cô đứng dậy rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.





“Cô Hàn, hai ngày nay tình huống của ông cụ Hàn coi như đã ổn định, cũng không có chuyền biến xấu.” Lần này, Hàn Nhã Thanh đến đây cũng không ngụy trang gì hết, nhưng mà bác sĩ cũng đã biết chuyện lúc trước người nhà họ Đường đã đề chuyên gia đến kiểm tra cho ông cụ Hàn.





Bác sĩ không biết cô cả nhà họ Đường là Hàn Nhã Thanh, bác sĩ cho là mối quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Hàn không tệ, cho nên cô cả nhà họ Đường mới đến thăm ông cụ Hàn.





“Tôi biế đã kiểm tra cẩn thận cho ông cụ Hàn, cũng không có biện pháp gì tốt hơn.





rồi.” Cảm xúc của Hàn Nhã Thanh có chút sa sút, cô tháp giọng đáp lời, chuyên gia của bệnh viện nhà họ Đường cũng Dựa vào tình hình hiện tại của ông cụ Hàn, có thể ổn định coi như là tình huống tốt nhát rồi.





Cùng lúc đó, tâm trạng của cậu Hàn lại vô cùng kích động.





Bởi vì lầy được tóc của cô cả nhà họ Đường, vậy là đã có thể nhanh chóng làm xét nghiệm ADN.





“Tôi không ngờ tới là kế hoạch của Thành thiếu chủ lại là như vậy, còn là một cô bé, Thành thiếu chủ lại có thể nghĩ đến biện pháp như vậy, thật sự quá lợi hại. Hơn nữa cô bé đó cũng rất lợi hại, tôi không nhìn ra được điểm khác thường nào hết, hiển nhiên là cô cả nhà họ Đường cũng không phát hiện.” Đối với việc có thể lầy được tóc của cô cả nhà họ Đường một cách dễ dàng như vậy, cậu Hàn cảm thấy không thể tin nồi.





“Cô bé đó thật sự là do Thành thiếu chủ đã sắp xếp hả?” Tiểu Cửu hơi nghi hoặc một chút, cô ta cứ luôn cảm thấy không đúng cho lắm, cũng chỉ là một đứa bé mới có bảy tám tuổi, tại sao lại có thể diễn tự nhiên như thế, không lộ ra bắt cứ sự khác thường nào?





“Nếu không thì sao chứ? Nếu như không phải là do Thành thiều chủ đã sắp xép, vậy thì sao chuyện này lại trùng hợp như vậy, cô bé đó đã thành công lấy được tóc giúp cho chúng ta rồi.” Cậu Hàn bắt đầu có chút hoài nghi, nhưng mà kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất.





*Cô bé đó là ai, là người của Quỷ Vực Chi Thành à? Trước kia tôi chưa từng gặp cô bé đó.” Lông mày của Tiểu Cửu hơi nhíu lại một chút, nếu như cô bé đó là người của Quỷ Vực Chi Thành thì còn có khả năng, nếu như không phải thì…





*Có lẽ cô bé đó không phải là người của Quỷ Vực Chi Thành, sau khi chúng ta đi khỏi, tôi nhìn thấy cô bé đó đi bán đồ kẹp tóc với người khác.” Tiểu Tân đột nhiên mở miệng nói, hiển nhiên lúc trước Tiểu Tân vẫn luôn quan sát cô bé đó: “Có lẽ cô bé đó là một cô bé bán đồ kẹp tóc.”





“Tôi cứ luôn cảm thấy chuyện này có hơi không đúng lắm.” Cuối cùng, Tiểu Cửu vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình: “Chuyện này quá thuận lợi, cảm thầy thật sự rất khác thường. Ngay tử đầu, cô cả nhà họ Đường đã có thể nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, dựa theo lý thuyết thì chắc chắn cô cả nhà họ Đường sẽ nghi ngờ chúng ta, đề phòng chúng ta, vậy sao lại có thể láy tóc dễ dàng như vậy được chứ?”





Lúc Tiểu Cửu nhận được tóc, bởi vì trong lòng quá mức kích động cho nên không suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà bây giờ bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thầy không thích hợp.





“Phải có phản ứng, theo lý mà nói cô cả nhà họ Đường rất cẩn thận, chắc chắn không nên đưa tóc cho chúng ta một cách dễ dàng như thề. Thật ra thì lúc đó tôi căn bản cũng không ôm nhiều hi vọng, lúc đó tôi không thẻ trơ mắt nhìn cô ấy ném tóc vào trong thùng rác, cho nên mới để cô ra mặt.”





Mặc dù là trước đó cậu Hàn vẫn luôn rất nghịch ngợm, nhưng mà khi anh ta nghiêm túc thì vẫn rất đáng tin cậy, đương nhiên anh ta cũng đã nghĩ đến vấn đề mà Tiểu Cửu đang suy nghĩ.





“Vậy chuyện này…” Sắc mặt của Tiểu Cửu có hơi chìm xuống.





“Nhưng mà vậy thì có sao đâu chú? Đồ vật mà chúng ta muốn chúng ta cũng đã có trong tay rồi, chúng ta đã đạt được mục đích, tiếp theo đây có thể đi làm xét nghiệm ADN, sau khi có kết quả xét nghiệm ADN thì tất cả đều đã rõ ràng. Cho nên tại sao cô cả nhà họ Đường lại đưa chúng ta tóc cũng không quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là kết quả.” Mặc dù cậu Hàn đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà anh ta vẫn còn chưa phát giác ra chuyện này có gì cần phải xoắn xuýt.





“Anh không sợ là cô cả nhà họ Đường tương kế tựu kế hả?” Tiểu Cửu cũng biết đạo lý đúng là đạo lý, nhưng mà bây giò ở trong lòng của cô ta cô cả nhà họ Đường quá lợi hại, chuyện này làm quá thuận lợi, nói chung là cô ta không thể yên lòng được.





*Tương kế tựu kế à? Tôi không quan tâm cô cả nhà họ Đường tương kề tựu kế như thế nào, tôi chỉ cần chắc chắn mình đã lầy được tóc của cô cả nhà họ Đường là ok rồi. Kể từ khi cô bé đó mang kẹp tóc lên cho cô cả nhà họ Đường tôi vấn luôn nhìn chằm chằm, cái kẹp tóc đó đúng thật được lấy xuống từ trên đảu của cô cả nhà họ Đường, lúc mà cô bé đó cài kẹp tóc lên cho cô cả nhà họ Đường tôi cũng có mặt ở đó, mà khi cô cả nhà họ Đường lây kẹp tóc từ trên tóc xuống, tôi cũng nhìn rất cần thận, ngay cả hai mắt cũng không chớp một cái nào, cho nên tôi có thể xác định tóc là của cô cả nhà họ Đường, cái này đã đủ rồi.”





Cậu Hàn hiểu nỗi lo của Tiểu Cửu, đơn giản là Tiểu Cửu dang lo lắng có lẽ cô cả nhà họ Đường đã dồi tóc Anh ta cũng đã nghĩ tới loại khả năng này, cho nên từ đầu đến đuôi anh ta đều quan sát cần thận, hơn nữa còn quan sát rất nghiêm túc, anh ta đảm bảo trước kia lúc anh ta thi hành nhiệm vụ chưa có lằn nào nghiêm túc như’ lúc này Dưới cái nhìn chăm chằm không chớp mắt của anh ta, cô cả nhà họ Đường căn bản không có cơ hội đồi tóc.





Mà từ đầu đến cuối anh ta cũng không phát hiện cô cả nhà họ Đường có điểm nào khác thường, lại không phát hiện cô cả nhà họ Đường có ý đồ muốn đồi tóc.





Anh ta chỉ cần đảm bảo tóc không bị đổi, nó vẫn là của cô cả nhà họ Đường, vậy thì chuyện này đã đủ rồi, những cái khác cậu Hàn tạm thời không lo lắng gì nhiều, mấy chuyện còn lại cứ chờ đến khi có kết quả xét nghiệm ADN rồi hẵng nói.





Tiểu Cửu mắp máy môi, thật ra thì lúc đó cô ta cũng nhìn chằm chằm vào vài sợi tóc ấy, cô ta cũng không phát hiện trong lúc đó cô cả nhà họ Đường đã đổi tóc đi, cho nên tóc đó đúng là của cô cả nhà họ Đường.





Cho nên bây giờ cũng chỉ có thể chờ có kết quả xét nghiệm ADN rồi lại nói.





Lúc này, cậu Hàn mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành thiếu chủ.





*Thành thiếu chủ, chúng tôi đã lấy được đồ rồi, lúc nào sẽ làm xét nghiệm?” Mặc dù quá trình có chút quanh co, có vẻ như thất bại, nhưng mà cậu Hàn vẫn lấy được tóc, cho nên hiện tại nói chuyện cũng có sức lực, chính vì vậy mà anh ta mới dám gọi cho Thành thiếu chủ cuộc điện thoại này.





*Không phải là kế hoạch của các người đã thất bại rồi à?” Giọng nói của Thành thiếu chủ truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, lạnh nhạt không nghe ra quá nhiều cảm xúc, nghe như là vui nhưng, mà có vẻ như không vui cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK