Dương Tầm Chiêu không trả lời, đôi mắt giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà bản thân đã chờ đợi từ lâu, ánh mắt đó khiến Cậu năm Tào có chút run sợ.
Trong đại sảnh, đã có người báo cảnh sát, Cậu năm Tào nhìn thấy có người báo cảnh sát, liền gọi điện thoại điều người qua đó, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc. Lưu Vân vẫn chưa bình tĩnh, đã bị cảnh sát bắt đi.
Trong buổi tiệc xảy ra chuyện như vậy, mặc dù ông Hàn không nói gì cả, nhưng những người có mặt ở đây đều nhắc đến chuyện rời đi. Có điều, khi rời đi, có vài gia đình đã nghe được chuyện ông Hàn úp úp mở mở chuyện làm thông gia.
Chuyện vừa mới xảy ra khiến cho mọi người chắc chắn một điều rằng, bệnh tình của cô cả Hàn thật sự không sao cả. Có thể có chút ngây thơ, trong sáng, nhưng không phải là ngốc, cho nên rất nhiều người đã có dự tính trong lòng, họ cảm thấy cưới được người vợ như cô chủ Ôn là một chuyện vô cùng có lợi.
Hàn Nhã Thanh nghe xong có chút phiền chán, một mình đi ra khỏi đại sảnh, hướng về phía nhà vệ sinh.
Vừa đi đến khúc ngoặt, đột nhiên có một người xông ra chặn đường cô, nếu không nhờ Hàn Nhã Thanh kịp thời dừng lại, thì cô và người kia đã đâm thẳng vào nhau rồi.
Hàn Nhã Thanh theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Chỉ nhìn nhau như vậy, nhưng trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên chấn động.
Từ trước đến nay cô không hề biết, một người đàn ông lại có vẻ ngoài đẹp trai đến như vậy, nhưng lại không có chút dịu dàng, ấm áp nào, ngược lại lộ ra sự độc đoán vô hình, đồng thời toát lên khí phách của một vị vua có thể nắm và khống chế mọi thứ trong tay.
Đôi mắt đó, giống như có sức hút khiến con người ta không cách nào cưỡng lại được, cho dù bạn biết rõ đó là vực sâu không đáy, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Cho dù bạn biết rõ đó là thuốc độc chết người, nhưng vẫn sẵn sàng, không chút nghi ngờ uống vào cơ thể.
Từ trước đến nay cô không hề biết, một cái nhìn lại có thể mang đến cho cô cảm giác kinh ngạc, chấn động đến như vậy.
Nhưng cái nhìn này cũng khiến Hàn Nhã Thanh hiểu rõ một điều, người đàn ông này quá nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm. Cô cảm thấy anh không phải là vô duyên vô cớ đứng ở đây, mà dường như rõ ràng là anh đang cố ý chặn cô.
Có điều, người đàn ông này cô không hề quen biết, cho nên Hàn Nhã Thanh quyết định không quan tâm, khẽ xoay người, định cứ như vậy vòng qua anh.
Hàn Nhã Thanh biết, có một số người nhất định không thể đụng vào.
Hàn Nhã Thanh chỉ khẽ xoay người, chứ chưa bước đi, nhưng người đàn ông lại đột nhiên di chuyển, sải bước đi thẳng về phía cô.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, bởi vì sự tiếp cận của anh, mà bản thân tự động lùi về sau một bước. Bởi vì khoảng cách giữa anh và cô rất gần, vì vậy anh chỉ cần tiến một bước, nếu cô không lùi, hai người sẽ trực tiếp chạm vào nhau.
Nhưng, chỉ cần cô lùi một bước, người đàn ông sẽ lại tiến lên một bước, Hàn Nhã Thanh đột nhiên phát hiện, bởi vì khi nãy khẽ xoay người, cho nên phía sau cô lúc này là tường.
Cô lùi hai bước, lưng liền chạm vào mặt tường, không có đường lui.
Người đàn ông trước mặt lại một lần nữa tiến thêm một bước, sau đó khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức không thể gần hơn nữa. Lúc này, nhìn từ xa, cảnh tường này giống như Hàn Nhã Thanh đang bị anh ép vào tường.
Có điều, cơ thể hai người không hề có sự tiếp xúc da thịt.
Chỉ là áp lực vừa hữu hình lại vừa vô hình đó khiến cô cảm thấy có chút khó thở.
“Anh này, có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, thử thăm dò mở lời, cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng cô không hề quen anh, căn bản không thể chọc vào anh, vậy thì anh rốt cuộc muốn làm gì chứ?