Ông cụ Đường trực tiếp đuổi anh đi, anh hoàn toàn không giận ông cụ Đường, anh chỉ tự giận chính mình, giận mình không giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện sớm chút, giận chính mình lại làm cho Thanh Thanh chịu uất ức.
“Vâng, đi đường cẩn thận.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật gầu, cô trước giờ luôn thông minh, lại quan sát tinh tế, tự nhiên hiểu được là có chuyện gì xảy ra, ông cụ Đường đã trực tiếp đuổi người, lần này chuyện mà ông cụ Dương đã làm sợ là rất quá đáng.
“Ông, ông là vì chuyện hôm trước mà giận ạ?” sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, bà cụ Đường mới lấy lại tinh thần, bà quay qua nhìn ông cụ Đường, trên mặt hiển nhiên là có vài phần nghi ngờ.
Hôm trước thái độ của ông cụ Dương với ông cụ Đường khiến cho bà có hơi tức giận, nhưng mà cũng không có nghiêm trọng lắm, vốn dĩ bà đã biết ông bà cụ nhà họ Dương là người như thế nào, cho nên ông bà cụ nhà họ Dương đã làm ra chuyện như thế cũng là bình thường.
Tiếng hừ lạnh lúc nhìn thấy Dương Tầm Chiêu là cố ý , cũng không giận cái gì nữa.
Chuyện đó bà cũng không tức giận, phản ứng này của ông già nhà bà bình thường sao?
“Có phải là sau đó lại có chuyện gì xảy ra không?” đôi mắt của bà cụ Đường nhanh chóng lóe lên, bà hiểu rõ chồng của bà, cho nên cũng không khó để đoán ra.
“Được rồi, không có chuyện gì, Vân Thành đã không sao rồi, đây là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, đón gió tẩy trần cho Vân Thành.” ông cụ Đường không nói nhiều nữa, những lời ngày hôm đó của ông cụ Dương, ông nghe cũng tức, ông chắc chắn không thể nói với bà.
Bà cụ Đường khẽ mím môi lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng thì không hỏi gì cả, mà là liền bật cười: “Ông nói đúng, Vân Thành không sao rồi, đó là chuyện vui nhất.”
“Phạm My đến sân bay rồi, nói muốn đón Vân Thành trước, chuyện hôm nay, đích thân tôi đi chuẩn bị, hôm nay chúng ta nhất định phải vui vẻ chúc mừng.” Bà cụ Đường cảm thấy không cần phải vì những người đó mà tức giận.
“Ừ, phải vui vẻ chúc mừng một phen.” Thật ra ông cụ Đường sớm đã không vì chuyện ngày hôm đó mà tức giận rồi, ông chỉ là vì lo lắng Thanh Thanh gả tới nhà họ Dương sẽ chịu uất ức, cho nên hôm nay mới đối xử với Dương Tầm Chiêu như vậy.
Hơn nữa bây giờ Vân Thành không sao rồi, bây giờ không biết ông cụ nhà họ Dương đang có tâm trạng gì nữa.
Lúc ông cụ Dương mắng ông ngày hôm đó khẳng định không ngờ rằng Vân Thành nhanh như vậy đã không sao rồi.
Bây giờ chân tướng rõ ràng, Đường Vân Thành tự nhiên đã được minh oan, với lại lúc đó chuyện Đường Vân Thành đã cứu đứa bé gái đó cũng đã được truyền thông đặc biệt đưa tin.
Đường Vân Thành làm việc tốt, lại bị người khác vu khống, dưới sự đối lập rõ ràng như vậy, những điều tốt càng được phóng to ra.
Kể từ đó, danh tiếng của Đường Vân Thành càng tốt hơn so với trước kia.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết rồi, giải quyết triệt để, không những giải quyết rồi, Đường Vân Thành còn thu được không ít tiếng tốt.” Lúc quản gia Trọng báo cáo tin tức cho thành chủ nhà mình, trong giọng nói tràn đầy sự kích động.
“Ừ.” Trương Minh Hoàng khẽ trả lời, nhìn thì phản ứng bình thường, nhưng mà khóe môi của ông ta rõ ràng là giương lên, dường như là đang cười khẽ.
“Cô Đường quả nhiên tài giỏi.” Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ nhà mình, cũng nhịn không được bật cười.
Trương Minh Hoàng quay qua nhìn quản gia Trọng một cái.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết rồi, vậy tôi tìm lúc nào đó mời cô Đường đến giúp chúng ta làm giám định DNA ha?” quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, cười đầy nịnh nọt, ông ta biết thành chủ khẳng định rất muốn nhanh chóng gặp cô Đường.
Ông ta là quản gia của Quỷ Vực chi thành, chắc chắn phải giúp thành chủ đạt được tâm nguyện này, đương nhiên ông ta cũng rất muốn gặp thử cô Đường này.
Nếu như có thể có cơ hội lấy được tóc gì đó của cô Đường làm giám định DNA, vậy thì càng tốt.
“Ừ, cậu đi sắp xếp đi.” Trương Minh Hoàng trả lời vô cùng dứt khoát, trước giờ ông ta làm việc đều như vậy.
Muốn làm gì liền làm đó.
“Vâng, vâng, vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.” Quản gia Trọng nói một mạch ba chữ vâng, có thể thấy sự kích động của ông ta.
Mà ở trong biệt thự ở nơi khác, Thành thiếu chủ cũng đã nhìn thấy các loại tin tức liên quan đến Đường Vân Thành trên truyền thông: “Cô ta vậy mà thật sự đã giải quyết chuyện của Đường Vân Thành rồi!”
Chuyện của Đường Vân Thành, người bình thường đều cho rằng hết cách giải quyết, anh ta cũng cho rằng như vậy, cho nên anh ta luôn có chút hối hận, không ngờ rằng cô thật sự đã giải quyết rồi.
“Thành thiếu chủ, cô cả nhà họ Đường quả nhiên rất giỏi.” Cường vừa khéo nói một câu.
Thành thiếu chủ nhìn Cường một cái không nói gì.
Nhưng mà lúc này tâm trạng của Thành thiếu chủ lại cực kì phức tạp.
Anh ta vẫn luôn không tin tưởng năng lực của phụ nữ lắm, nhưng mà cô cả nhà họ Đường này lại thật sự khiến anh ta bất ngờ.
“Tôi muốn đi gặp cô ta một chút.” Thành thiếu chủ đột nhiên nói một câu.
“Thành thiếu chủ, chúng ta có thể đừng tìm chỗ chết vào lúc này không? Thành chủ vẫn đang giận cậu đó, nếu như cậu lúc này đi gặp cô cả nhà họ Đường, nếu như thành chủ biết, đến lúc đó…” Cường cảm thấy mấy hôm nay Thành thiếu chủ đã làm nhiều chuyện quá quắc lắm rồi, nếu như lại không khuyên thì thật sự không được rồi.
“Tôi nhớ ngày mai có một buổi đấu giá, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ tham dự, đến lúc đó nói không chừng cô ta cũng sẽ đi, anh làm một tấm thiệp mời giúp tôi, tôi đi thử vận may.” Mấy ngày nay Thành thiếu chủ không những đi tra một chút chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường, còn thuận tiện tra một chút chuyện liên quan đếm Dương Tầm Chiêu, cho nên biết Dương Tầm Chiêu tối ngày mai sẽ tham gia một buổi đấu giá.
Dương Tầm Chiêu là bạn trai của cô, nói không chừng cô cũng sẽ đi, vậy anh ta cũng đến góp vui.
Cường ngớ luôn, trong lúc nhất thời vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Thành thiếu chủ trước giờ không sợ trời không sợ đất, làm việc không quan tâm đến gì hết lại biết dùng kế sách quanh co này?
Này là “tuyết rơi tháng sáu” hả?
“Anh còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đi.” Thành thiếu chủ nhìn thấy anh ta không đi, liền đạp anh ta một cái.
“Vâng, vâng, tôi đi liền đây.” Cường liên tục nói, Thành thiếu chủ biết dùng kế sách quanh co hẳn là sẽ không muốn đi tìm chết như trước kia đâu nhỉ?
Chuyện của Đường Vân Thành ở Hải Thành vẫn còn rất nhiều, cho nên hôm ấy Đường Vân Thành không thể trở về.
Đường Lăng bởi vì chuyện này, cũng đã dời lại rất nhiều chuyện, Đường Vân Thành không trở về, Đường Lăng cũng không trở về.
Phạm My vẫn luôn đợi đến hơn một giờ sáng, đợi đến khi chuyến bay cuối cùng từ Hải Thành đến đây cũng đã đến, bà cũng không nhìn thấy Đường Vân Thành, chỉ có thể trở về một mình.
Nhưng mà, ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Phạm My lại đến sân bay.
Thế nhưng, Đường Vân Thành vẫn là chưa trở về, bởi vì chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết, Cung tông trưởng sợ chuyện liên lụy đến ông ta, cho nên Cung tông trưởng đã về thành phố A trước, đem tất cả mọi chuyện giao cho Đường Vân Thành.
Đêm hôm đó, ở thành phố A có một buổi đấu giá rất lớn, người được mời đều là người có tiền có thế, có thân phận có danh tiếng.
Sở Bách Hà vốn cũng có thiệp mời, cô ta muốn dẫn theo Minh Hạo đi vào rất đơn giản, bởi vì Đường Minh Hạo có kế hoạch, cho nên Sở Bách Hà đã dẫn Đường Minh Hạo đi vào từ lâu.
Là Thành thiếu chủ của Quỷ vực chi thành, muốn có một tấm thiệp mời của buổi đấu giá hiển nhiên là không phải chuyện khó, Thành thiếu chủ vốn là một người thích đến góp vui, cho nên cũng đã đến rất sớm.
Dương Tầm Chiêu là người được mời, chỉ là anh đến khá trễ, lúc anh đến, buổi đấu giá cũng đã sắp bắt đầu.
Vị trí của Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo cực kì tốt, cho nên Dương Tầm Chiêu vừa đến, Đường Minh Hạo đã nhìn thấy.
Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu, con mắt nhanh chóng chớp chớp
“Đến rồi, đến rồi, cậu ba Dương đến rồi.” Sở Bách Hà vô cùng phấn khởi, tuy rằng cô ta cực lực đè thấp âm thanh, nhưng mà lại không đè được sự phấn khởi trong giọng nói.