“Quan trọng nhất là giờ Trương Minh Hoàng đang ở thành phố A.” Đường Lăng nhìn anh, do dự một lát, rồi vẫn nói tiếp: “Nên chúng ta không có thời gian để chuẩn bị.”
Giờ Trương Minh Hoàng đang ở thành phố A, nên bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay với họ, với sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, e rằng chẳng cần thời gian chuẩn bị, chỉ cần ông ta muốn, thì có thể lật đổ nội bộ bọn họ trong vòng một giây.
Trương Minh Hoàng thật sự có năng lực đó, Quỷ Vực Chi Thành cũng sở hữu một thế lực như thế.
Nếu lúc trước Đường Lăng chưa điều tra ra mấy chuyện này, có lẽ anh sẽ không tin khi nghe người khác nói, nhưng giờ anh lại là người hiểu rõ nhất.
“Phần lớn thế lực của cậu đều không nằm trong thành phố A, tám gia tộc lớn của chúng ta (giờ bên trên kiểm tra rất nghiêm, có rất nhiều thứ không được phép viết, nên bối cảnh gia đình Đường Lăng sẽ được sửa đổi) vẫn luôn bị nhà họ Cố quấy rối, ba tôi lại chưa quay về từ Hải Thành, nên tôi không thể điều động nhiều thế lực ở thành phố A, nếu Trương Minh Hoàng thật sự ra tay với chúng ta vào lúc này, thì chúng ta không thể nào chống lại được.” Lúc nói, sắc mặt Đường Lăng càng trở nên nghiêm nghị, không phải anh đang tâng bốc kẻ địch hạ thấp sức mạnh bản thân, mà những lời anh nói đều là sự thật.
Dương Tầm Chiêu mím chặt môi, không nói gì, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của anh đã biểu hiện rất rõ anh tán thành câu nói của Đường Lăng.
Dương Tầm Chiêu cũng hiểu rõ sự lớn mạnh của Quỷ Vực Chi Thành và Trương Minh Hoàng.
“Giờ chúng ta phải tập trung vào việc Trương Minh Hoàng sẽ làm thế nào?” Đây là lần đầu tiên Đường Lăng làm việc không chắc chắn như thế, cũng là lần đầu tiên anh hoàn toàn không nắm được quyền quyết định trong lòng bàn tay.
Không phải vì anh yếu, mà là đối thủ quá mạnh.
“Theo tôi biết, từ khi công chúa Quỷ Vực Chi Thành này quay về thì không được Trương Minh Hoàng coi trọng, thậm chí ông ta chưa từng xuất hiện cùng cô ta, cũng không chính miệng thừa nhận thân phận cô ta với bên ngoài, nên chưa chắc ông ta…” Dương Tầm Chiêu không phản bác lại lời nói của Đường Lăng, giờ không phải lúc anh cậy mạnh, anh cũng biết rõ kế tiếp việc quan trọng nhất là Trương Minh Hoàng sẽ làm thế nào.
“Đúng vậy, Trương Minh Hoàng chưa từng xuất hiện cùng cô công chúa này, phải nói rằng ông ta luôn ở thành phố A, nhưng chưa từng lộ mặt, cậu cảm thấy chuyện này là vì sao?” Rõ ràng Đường Lăng biết Dương Tầm Chiêu đang định nói gì, nhưng suy nghĩ của anh hơi khác với anh ấy.
“Hả?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày nhìn Đường Lăng.
“Trương Minh Hoàng đã tìm người mình yêu suốt 25 năm, có thể thấy tình cảm ông ta dành cho người đó rất sâu đậm, mặc dù hiện nay ông ta đã tìm được con gái, nhưng người ông ta yêu sâu đậm đã qua đời, tâm trạng ông ta sẽ thế nào? Theo tôi điều tra được, gần đây ông ta luôn nhốt mình trong phòng, chưa từng bước ra ngoài.” Rõ ràng lần này Đường Lăng thật sự điều tra được rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện gần đây Trương Minh Hoàng ở đâu cũng điều tra ra.
“Một người hoàn toàn nhốt mình lại, chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ, mất đi người mình yêu nhất, Trương Minh Hoàng đâu còn tâm trạng để lộ mặt? Mỗi khi đối mặt với cô con gái mình đã tìm về, ông ta sẽ nhớ đến người yêu đã khuất của mình, nên ông ta không xuất hiện cùng công chúa cũng là chuyện thường tình.” Đường Lăng nói ra suy nghĩ của mình, thật ra anh phân tích cũng rất có lý.
Thấy Dương Tầm Chiêu mãi không lên tiếng, Đường Lăng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: “Nếu đổi thành cậu, đã tìm lại được một cặp trai gái, nhưng người cậu yêu sâu đậm…”
Đường Lăng mới nói được một nửa, đã bị Dương Tầm Chiêu liếc qua ngay, ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo, càng ẩn chứa hơi thở nguy hiểm không hề che giấu.
“Tôi chỉ so sánh, so sánh thôi.” Đường Lăng vội sửa lời, anh chỉ so sánh thôi, Dương Tầm Chiêu phản ứng quá khích rồi đấy.
“Tôi chỉ muốn cậu cảm nhận được tâm trạng của Trương Minh Hoàng, nếu đổi thành cậu, cậu sẽ phản ứng thế nào? Liệu cậu có vui vẻ ở bên con mình ra ra vào vào mỗi ngày không?” Đường Lăng cảm thấy tình huống của Dương Tầm Chiêu khá giống với Trương Minh Hoàng, nhưng anh ấy lại may mắn hơn, giờ người yêu con cái đều quay về bên Dương Tầm Chiêu rồi.
Rõ ràng ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi thâm trầm, rồi lên tiếng: “Nếu là tôi, rất có thể tôi sẽ nhốt mình đến chết.”
Lúc nói, vẻ mặt Dương Tầm Chiêu cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu cũng rất thâm trầm, có thể thấy anh không hề nói đùa, tất nhiên anh cũng không tùy tiện nói ra.
Nếu anh thật sự chỉ tìm lại được con mình, nhưng lại đánh mất Hàn Nhã Thanh, thì anh thật sự có thể…
Giờ Dương Tầm Chiêu cũng cực kỳ tán thành suy nghĩ của Đường Lăng, rất có thể Trương Minh Hoàng không xuất hiện cùng công chúa, là vì thất tình, tâm trạng cực kỳ đau khổ, nên nhốt mình lại ngay.
“Trước đây vì thất tình, đau lòng khổ sở, nên Trương Minh Hoàng không quan tâm đến công chúa, hơn nữa từ khi công chúa quay về Quỷ Vực Chi Thành, thì cứ như cá gặp nước, sống rất thoải mái tự tại, giờ cô ta bị người khác bắt nạt, chắc chắn ông ta sẽ không để yên.” Đường Lăng nói đến đây thì ngừng lại, giọng điệu hơi nhấn mạnh: “Với tình hình hiện tại và tác phong của Trương Minh Hoàng, ông ta không những không để yên, mà e rằng ông ta sẽ…”
Đường Lăng không nói hết, nhưng hàm ý lại thể hiện rất rõ, tất nhiên Dương Tầm Chiêu hiểu ra ngay.
Nếu đổi thành anh, khi thấy con mình bị người khác bắt nạt như thế, chắc chắn anh sẽ tận dụng hết những gì mình có để trút giận thay cho con mình, không ai có thể ngăn cản được anh.
“Hơn nữa tôi nghe nói Trương Minh Hoàng là người có tính bao che nhất, dù ông ta thấy người của ông ta làm sai, cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài bắt nạt.” Đường Lăng lại từ tốn bổ sung, rất nhiều người biết chuyện Trương Minh Hoàng bao che khuyết điểm.
Có thể thấy Trương Minh Hoàng nổi tiếng với tính bao che khuyết điểm.
“Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, Trương Minh Hoàng muốn làm gì thì cứ việc, chẳng lẽ chúng ta lại sợ ông ta.” Trong lòng Dương Tầm Chiêu biết rõ tính nghiêm trọng trong chuyện này, cũng hiểu rõ hậu quả nếu Trương Minh Hoàng dốc toàn lực đối phó anh, nhưng dù là thế, anh cũng không được sợ hãi ông ta.
“Cậu nói đúng, ông ta muốn tới thì cứ để ông ta tới, tất nhiên chúng ta sẽ không sợ…” Đường Lăng khẽ nhếch miệng như đang cười, nhưng lại từ tốn bổ sung thêm một câu: “Vì sợ cũng vô ích.”
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn anh ta, không nói gì.
“Được rồi, tôi về chuẩn bị trước đây, ít nhiều gì cũng phải thu xếp một chút, tránh để lúc đó hoàn toàn trở tay không kịp, cậu đứng đây đợi Thanh Thanh ra ngoài đi.” Đường Lăng đã phân tích rõ tình hình với Dương Tầm Chiêu rồi, giờ chuyện bọn họ có thể làm là dốc sức chuẩn bị thật tốt, tránh để tới khi Trương Minh Hoàng thật sự làm chuyện gì với họ, thì bọn họ hoàn toàn không thể ứng phó kịp.
“Chuyện này trước tiên đừng để Thanh Thanh biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng.” Dương Tầm Chiêu gọi Đường Lăng lại, anh không muốn Hàn Nhã Thanh dính dáng đến chuyện này, chuyện là do anh làm, nên anh sẽ tự giải quyết.
“Cậu còn không rõ Thanh Thanh là ai à? Cậu định giấu con bé? Cậu cảm thấy cậu có thể giấu được à? Hơn nữa nói không chừng Trương Minh Hoàng sẽ ra tay bất cứ lúc nào, đến lúc đó cậu càng không thể giấu được.” Tất nhiên Đường Lăng hiểu rõ suy nghĩ Dương Tầm Chiêu, nhưng anh biết rõ chuyện này không thể giấu Thanh Thanh được.
“Cậu không muốn con bé lo lắng, thì trước tiên không nói cho con bé biết cũng được, đến lúc đó chúng ta sẽ nói sau.” Thật ra Đường Lăng cũng không muốn Hàn Nhã Thanh phải lo lắng, có lẽ đến lúc đó mà anh nói là tình huống rất nghiêm trọng.
“Tôi đi trước đây, cậu đón Thanh Thanh rồi thì đưa thẳng về nhà họ Đường đi, cả nhà các cậu cũng nên đoàn tụ rồi.” Đường Lăng đã sớm mong mỏi được nhìn thấy cả nhà bọn họ đoàn tụ.
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu vốn cũng định làm vậy, anh tin giờ ông bà cụ Đường cũng sẽ không ngăn cản anh nữa.
“Đúng rồi, cậu định khi nào, dùng phương thức nào để công khai thân phận hai đứa trẻ?” Đường Lăng vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới chuyện này anh lại không nhịn được hỏi thêm một câu, giờ vấn đề này cũng rất quan trọng.
“Trực tiếp công khai, càng nhanh càng tốt.” Rõ ràng Dương Tầm Chiêu đã sớm nghĩ xong rồi, nếu giờ anh đã biết chuyện hai đứa trẻ, tất nhiên phải công khai rồi, anh sẽ tự khắc giải quyết ổn thỏa mấy chuyện sau đó.
“Tất nhiên, tôi cũng phải sớm kết hôn với Thanh Thanh.” Lúc nói, rõ ràng khóe miệng Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch lên, nếu con hai người đã lớn như thế rồi, đương nhiên anh phải mau chóng kết hôn với cô.
“Cậu cũng thông minh đấy.” Đường Lăng cũng không khỏi bật cười, thật ra anh rất mong đợi sớm được nhìn thấy kết cục này.
“Cậu yên tâm đi, từ khi biết chuyện hai đứa trẻ, hai ông bà cụ nhà chúng tôi thật sự không muốn chia rẽ cậu và Thanh Thanh nữa, nên lúc cậu tới nhà họ Đường, đừng làm chuyện gì quá đáng với họ là được.” Đường Lăng là nói thật, giờ điều mà nhà họ Đường bọn họ muốn nhìn thấy nhất, là Thanh Thanh có thể hạnh phúc, sao nhà anh có thể chia rẽ cả nhà bọn họ được?