”Vụ án mà cô nhóc Đường điều tra lần này là vụ tổ chức khủng bố tàn nhẫn nhất, mấy người, ai cũng biết, ai cũng rõ, chuyện này ai cũng có thể chứng minh được.”
”Nhưng cái gọi là chứng cứ của mấy người đâu? Ngay cả đến bản thân tên họ Cố cũng không thể chứng minh được là thật, tên họ Cung biết nặng nhẹ, biết nhanh biết chậm, mấy người hiểu không?” Ánh mắt ông cụ Đường quét qua mọi người một lần, sắc mặt trầm xuống rõ ràng: ”Ba năm liền, ba trận tập kích tàn bạo liên tiếp xảy ra, chúng ta đã chết bao nhiêu người rồi? Nếu không giải quyết nhanh vụ án, người của ta sẽ lại tiếp tục bị giết. Ai trong các anh sẽ chịu trách nhiệm?”
Nhất thời tên họ Cung không dám nói gì nữa.
Cố Chính Tuần tất nhiên cũng không dám lên tiếng, Cố Chính Minh đứng sau Cố Chính Tuần tiến lên gần tay anh ta và viết một chữ lên mu bàn tay.
Ánh mắt Cố Chính Tuần sáng lên, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên hướng về phía ông cụ Đường trầm giọng nói:
”Ông cụ, đây là chứng cứ Hạ Bình Viễn trình lên, Hạ Bình Viễn là cháu trai của Hạ Chuẩn, tên tội phạm đó khai ra cô Đường là hắn tự mình tra hỏi, cho nên chúng ta không thể không điều tra.” Kế hoạch ban đầu của nhà họ Cố là sau chuyện này để Hạ Bình Viễn làm vật thế tội, tuy chuyện này không thành công nhưng vật thế tội kia hữu dụng.
“Được, vậy chuyện này giao cho Hạ Chuẩn đi điều tra, đợi tra ra kết quả rồi nói.” Ông cụ Đường cười lạnh, ánh mắt giống như nhanh chóng quét qua Cố Chính Minh, thủ đoạn nhỏ này của bọn họ có thể qua được mặt ông ư?
Nếu bọn họ muốn kéo Hạ Chuẩn vào, để ông ta làm theo ý họ, đến lúc đó lo lắng e là chính nhà họ Cố bọn họ rồi.
Hạ Chuẩn nổi tiếng là vô tình, độc ác, nếu để Hạ Chuẩn tra ra được gì đó thì chắc chắc sẽ cắn nhà họ Cố không buông, ai cũng không cản được.
Người bên cạnh Đường Vân Thành cơ trí, nghe thấy lời của ông cụ Đường lập tức quỳ xuống nhặt ‘chứng cứ’ mà ông cụ Đường vừa ném xuống đất.
”Tôi sẽ đưa những thứ này qua cho Hạ Chuẩn để Hạ Chuẩn tra rõ ràng.” Người của Đường Vân Thành vội vàng nhặt những tư liệu trên mặt đất, định cầm nó đi.