Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 66 ANH PHÁT HIỆN RỒI!


“Vừa rồi ai đón bọn nhỏ?” Nghe thấy lời của Tịch Xuyên, đôi mắt hơi híp lại của Dương Tầm Chiêu đột nhiên lóe lên, chẳng qua, rất nhanh liền biến mất, nếu không chú ý, căn bản không thấy được.


“Mẹ của bọn nhỏ.” Tịch Xuyên thấy Dương Tầm Chiêu hứng thú với chuyện này, cảm thấy rất ngoài ý muốn, lẽ nào anh ba lại có hứng thú với chuyện không chút liên quan này, chỉ là, anh ta không hiểu, lúc trước anh ta khoe hai đứa nhỏ, anh ba không hề có chút phản ứng, giờ đột nhiên sao lại có hứng thú chứ?


“Cậu gặp à?” Trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu dường như có cảm xúc gì đó khác thường.


“Vâng, em gặp rồi, trước khi anh đến không lâu, mẹ bọn nhỏ đón chúng đi rồi, tính thời gian, nói không chừng hai người còn gặp nhau ở cửa.” Thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu, Tích Xuyên hơi ngơ ngác, chẳng qua vẫn trả lời rất nhanh.


Dương Tầm chiêu ngây người, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như có cảm giác có người đang nhìn mình, còn có loại cảm giác kỳ lạ nơi đáy lòng kia nữa.


Anh lại nhìn sang hướng vừa rồi, phát hiện ở đó đã trống không, chiếc xe đỗ ở đó đã đi mất.


“Là cô ta sao?” Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại, đưa tới trước mặt anh ta, trên màn hình là ảnh của Hàn Nhã Thanh, nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện, tay cầm điện thoại của Dương Tầm Chiêu hơi siết lại.


Mà lúc này, trong ánh mắt của anh lờ mờ mang chút cảm xúc phức tạp.


“Không phải.” Tịch Xuyên lắn đầu, trên mặt mang theo vài phần kì lạ: “Anh ba, anh sao thế?”


Sao anh ta cảm thấy anh ba cứ hơi kì lạ.


“Không sao.” Dương Tầm Chiêu thầm thở dài một hơi, dường như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng giống như mất mát, có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi, sao có thể có chuyện trùng hợp như thế.


“Anh phải đi nước M một chuyến, để tài xế đưa cậu về trước.” Trên mặt Dương Tầm Chiêu khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.


“Anh ba phải đi nước M? Sao lúc trước anh không nói, nếu biết sớm anh qua đó, em đã không vội về nước.” Tịch Xuyên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, anh ta giúp anh ba xử lý rất nhiều việc bên phía nước M, anh ba muốn đi nước M, vậy mà anh ta lại không biết: “Sao đột nhiên anh ba qua đó thế?”


“Vừa quyết định, có chút chuyện phải làm.” Dương Tầm Chiêu không giải thích nhiều, giọng nói hơi trầm xuống, lần này qua đó, có chút chuyện, nhất định anh phải điều tra rõ ràng.


Có lẽ, 5 năm trước, anh không nên dừng lại, nên điều tra rõ ràng triệt để.


“Vâng.” Tịch Xuyên thấp giọng đáp, chỉ là trong lòng thêm vài phần nghi ngờ, chuyện bên phía nước M anh ta rõ nhất, tất cả đều bình thường, theo lý mà nói, không có chuyện gì cần anh ba tự mình qua đó.


Mặc dù Tịch Xuyên nghi ngờ, nhưng không hề nói gì, mặc dù anh ta rất tò mò, nhưng cũng hiểu rõ chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi.


Rất rõ ràng, lần này anh ba đi là vì chuyện riêng, mà chuyện riêng này, anh ba không muốn người khác biết, ba gồm cả anh ta.


“Đúng rồi, lúc trước cậu nói, cậu từng gọi cho đứa nhỏ kia?” Tịch Xuyên vừa định lên xe rời đi, Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên hỏi.


Mặc dù cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của anh quá hoang đường, nhưng anh vẫn muốn điều tra một chút.


Nhỡ nào thật sự…


“Vâng, lúc trước thấy bọn chúng chỉ là hai đứa nhỏ, không có người lớn đưa đi, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền lấy điện thoại của thẳng nhóc gọi vào máy em.” Tịch Xuyên nhắc tới chuyện này, nhịn không được buồn bực, anh ta có lòng tốt suy nghĩ cho hai đứa nhỏ, kết quả thì sao. Bị lợi dụng xong, liền cứ như vậy bị đá sang một bên.


“Kết nối chưa?” Mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, măc dù giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lờ mờ như có chút gấp gáp, nếu như nối máy rồi, dù xóa trên điện thoại, vẫn có thể điều tra ra được.


“Chưa.” Tịch Xuyên không hề do dự, trức tiếp trả lời, lúc đó anh ta chỉ là đề phòng vạn nhất, để lại số liên lạc của anh ta cho bọn hỏ, chưa hề nối máy.


Lời của Tịch Xuyên triệt để dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Dương Tầm Chiêu, chưa nối máy, cho dù có tìm công ty mạng di động, cũng không tra ra được.


Chẳng qua, anh có thể lợi dụng con đường khác để điều tra chuyện này.


Mặc dù anh cũng biết, mọi chuyện không thể trùng hợp đến thế, nhưng trong đầu anh đột nhiên có suy nghĩ như vậy, sau đó làm thế nào cũng không xóa được.


Dù sao 5 năm trước, đêm đó ở khách sạn chân thực vô cùng, vì thế suy nghĩ của anh không phải hoàn toàn không có khả năng.


Sau khi lái xe rời khỏi sân bay, Hứa Dinh Dinh mới đeo tai nghe, gọi điện cho Hàn Nhã Thanh.


“Thanh Thanh, đã đón được hai đứa nhỏ rồi, rất tốt, không có chút vấn đề nào, cậu không cần lo lắng nữa.” Máy đã kết nối, Hứa Dinh Dinh nhanh chóng nói, cô ấy biết Thanh Thanh luôn lo lắng chuyện của hai đứa nhỏ.


“Ừ, vậy thì tốt.” Hàn Nhã Thanh coi như thở phào một hơi, hai đứa nhỏ không có chuyện gì thì cô yên tâm rồi.


“Thanh Thanh, vừa rồi ở sân bay, tớ thấy Dương Tầm Chiêu.”


“Dương Tầm Chiêu, anh ta đến sân bay làm gì?” Nghe thấy lời của Hứa Dinh Dinh, Hàn Nhã Thanh sợ đến mức suýt nữa nhảy lên.


Phải ứng đầu tiên giống hệt với Hứa Dinh Dinh lúc trước, Hàn Nhã Thanh cũng cho rằng chuyện Dương Tầm Chiêu xuất hiện ở sân bay lúc này có liên quan tới hai đứa nhỏ.


“Cậu đừng căng thẳng quá, Dương Tầm Chiêu đến sân bay đón bạn, không liên quan đến hai đứa nhỏ.” Hứa Dinh Dinh vội vàng an ủi cô.


Cô hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Chẳng qua, người anh ta đón là Tịch Xuyên, tớ sợ Tịch Xuyên nói linh tinh gì đó, sẽ khiến Dương Tầm Chiêu nghi ngờ.”


“Tịch Xuyên?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày: “Cậu sáu Tịch?”


Trước kia cô không hề để ý những thứ này, nhưng vì kết hôn với Dương Tầm Chiêu, nên hiểu một chút.


“Ừ, hai đứa nhỏ có thể lên máy bay, là nhờ Tịch Xuyên giúp đỡ đưa chúng lên, mình sợ Tịch Xuyên nói linh tinh gì đó, sợ đến lúc đó sẽ khiến Dương Tầm Chiêu nghi ngờ.” Hứa Dinh Dinh thầm thở dài một hơi, cố gắng đè xuống sự khác lạ trong giọng nói, về chuyện của cô và Tịch Xuyên, đến Thanh Thanh cô cũng không kể, vì có vài chuyện quá đau khổ, đến dũng khí nói ra cũng không có.


“…” Ở đầu dây bên kia, Hàn Nhã Thanh trầm mặc, chuyện này cũng thật sự trùng hợp, mặc dù, cô còn chưa thể chắc chắn người đàn ông kia là Dương Tầm Chiêu, thế nhưng, chuyện này cô vẫn không thể không đề phòng.


Dương Tầm Chiêu quá nhanh trí, cũng quá nguy hiểm, cô cảm thấy sợ là chỉ có một chút sơ hở, Dương Tầm Chiêu có thể phá vỡ cả ván cờ.


Hàn Nhã Thanh đang nghĩ, đột nhiên điện thoại reo lên, lúc thấy số điện thọa hiển thị trên màn hình, trái tim Hàn Nhã Thanh run lên, lúc này Dương Tầm Chiêu gọi điện cho cô làm gì?


Lẽ nào anh đã phát hiện gì rồi sao?


Nghĩ tới khả năng này, cả người Hàn Nhã Thanh không khỏi căng cứng, chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi vô cùng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK