Thực ra suy nghĩ của cậu ba Dương là, Đường Minh Hạo có thừa nhận hay không không quan trọng, dù sao nó vẫn là con trai anh.
Nhưng trong tình huống này anh nói ra lời như vậy thật sự rất khiến người khác hiểu lầm!!
“lão đại…” Cố Ngũ trực tiếp hiểu lầm, Đường Minh Hạo còn chưa lên tiếng, anh ta đã không nhịn được kinh ngạc hô lên, lão đại đã biết thân phận của nó, mà không thể dỗ tiểu ác ma này một chút sao? lão đại làm chi cứ muốn nói lời như vậy.
lão đại như vậy sẽ mất con trai đó?
Con trai ưu tú như vậy lão đại sao lại nỡ chứ?
Cố Ngũ biết, lão đại mà cứ như vậy, tiểu ác ma nhất định sẽ tức giận.
Hậu quả tiểu ác ma tức giận…
“Được, tôi không thừa nhận.” Đường Minh Hạo rõ ràng cũng không nghe hiểu suy nghĩ thật sự mà Dương Tầm Chiêu muốn biểu đạt, nó trực tiếp hừ lạnh ra tiếng, trong lòng vừa nãy đã thoải mái, bây giờ lại càng buồn bực.
Anh có ý gì? Cái gì mà kêu nó có thừa nhận hay không không quan trọng?
Anh đã nói nó có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, vậy nó không thừa nhận đấy.
Để anh tự đi nói với mẹ, còn có chuyện anh bắt cóc nó.
Anh chuyển mắt, lại nhìn nó một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của nó rõ ràng trầm xuống, anh không nói gì, lại dời ánh mắt.
Nó thấy anh phản ứng như vậy thì trong lòng càng thêm không thoải mái, lại hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng xoay người, cố ý không nhìn anh.
“Cậu còn định để họ mai phục bao lâu?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lại rơi trên camera giám sát, nhìn mấy điểm mai phục.
“lão đại, tôi lập tức kêu họ quay về.” Cố Ngũ hung hăng hít vào ngụm khí lạnh, những chuyện này vốn đều do tiểu ác ma sắp xếp, mặc dù lão đại đã vào rồi, nhưng tiểu ác ma không lên tiếng, anh ta lại không nghĩ tới kêu mấy người mai phục quay về?
Cố Ngũ cảm thấy anh ta có khả năng đã trúng độc của tiểu ác ma rồi?
Anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho tiểu đội trưởng, kêu mọi người có thể thu binh rồi.
“Hừ.” Đường Minh Hạo nghe thấy Dương Tầm Chiêu triệt hết mọi người thì quay đầu trừng mắt anh một cái, hừ to một tiếng với anh.
“Hừ cái gì? Có gì thì nói.” Anh nhìn nó, mặt vẫn bình thản, giọng nói cũng vẫn lạnh lùng, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, hơn nữa lời này nghe còn có chút nghiêm khắc.
“Tôi không có gì muốn nói với ông hết, là ông bắt tôi tới đây, chúng ta có gì để nói?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này rất không thoải mái, chuyện Dương Tầm Chiêu kêu người bắt cóc nó, nó vốn còn không muốn tính toán với anh nữa.
Dù sao anh trước đó không biết thân phận của nó, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, lại vẫn có thái độ này với nó?
Không thể tha thứ, nó cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
“lão đại, chuyện này cũng không thể trách cậu chủ nhỏ, là người của chúng ta bắt cậu chủ nhỏ trước, hơn nữa mai phục thực ra là chủ ý của tôi, chỉ có tôi biết, cho nên đều là chủ ý của tôi.” Cố Ngũ thấy hai cha con giương cung bạt kiếm thì sợ tới kinh hồn táng đảm, liền đẩy tất cả mọi chuyện lên người mình.
Đường Minh Hạo nghe thấy lời của anh ta thì sững sờ, trước đó, nó còn dùng chuyện này để uy hiếp anh ta, anh ta lúc đó bị nó uy hiếp, thỏa hiệp, bây giờ anh ta lại chủ động đẩy hết trách nhiệm lên người mình?
Nó quá kinh ngạc, nhất thời quên cả nói chuyện.
“Chuyện mình làm mà muốn người khác gánh?” Dương Tầm Chiêu căn bản không tin lời của Cố Ngũ, lời này của cậu ba Dương trực tiếp nói với nó.
“Tôi không kêu người khác gánh, chuyện tôi làm thì tôi nhận, đúng, đều do tôi làm, là tôi kêu người đào hố, là tôi kêu người thiết lập mai phục, là tôi kêu họ phục kích ông, ông có thể kêu người bắt cóc tôi, tại sao tôi không thể kêu người phục kích ông?” Đường Minh Hạo vốn còn đang kinh ngạc vì lời của Cố Ngũ, vừa nghe thấy lời của anh thì trực tiếp nổi giận, nó lúc nào thì kêu người khác gánh tội thay nó?
“Cậu đây tự làm tự chịu, không liên quan tới người khác.” Cuối cùng, bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn đặc biệt kiêu ngạo nói một câu, giọng nói rõ ràng nâng cao thêm mấy phần.
Nói xong, nó còn đi tới trước mặt anh, đứng trước mặt anh ưỡn ưỡn ngực: “Ông muốn thế nào? Cứ tới đi? cậu đây tôi không sợ ông.”
Dương Tầm Chiêu nhìn nó, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vừa rồi, bờ môi khẽ mím, không nói chuyện.
Hai người, một cao một thấp, một lạnh lùng một tức giận, cứ như vậy đối diện nhau, tình huống này khiến Cố Ngũ nhìn mà khiếp đảm.
“lão đại, cậu chủ nhỏ chỉ mới là đứa bé năm tuổi, chuyện này…” Cố Ngũ sợ đến chân mềm nhũn, hai người cương với nhau như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, cho nên anh ta vẫn là kiên trì muốn khuyên lão đại nhà mình một chút.
Dù sao thì cậu chủ nhỏ vẫn còn bé, cậu ấy còn chưa tới năm tuổi, trẻ con chưa tới năm tuổi hoàn toàn không hiểu chuyện, lão đại sao có thể so đo với một đứa bé chứ?
Cố Ngũ lúc này rõ ràng đã chủ động lược bỏ hành vi ác ma của Đường Minh Hạo trước đó.
“Tuổi nhỏ không phải lý do.” Chỉ là Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp cắt ngang lời anh ta, nói thật lòng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, anh đã không xem nó như một đứa bé rồi.
Cậu ba Dương cũng biết, nó không hi vọng người khác vì nó còn nhỏ mà bỏ qua năng lực của nó.
“lão đại, chuyện này thực ra không liên quan tới cậu chủ nhỏ, đều do em sai, anh nhìn những điểm mai phục đó, cậu chủ nhỏ căn bản không thể nào biết được, cho nên, đều là chủ ý của em.” Cố Ngũ thật sự rất lo lắng, đây đều là những lời Đường Minh Hạo đã nói lúc uy hiếp anh ta trước đó, anh ta lấy ra để thuyết phục lão đại nhà mình.
Anh ta cảm thấy lời anh ta nói ra lão đại nhất định sẽ tin, dù sao thì lúc đó anh ta đã nghĩ vậy.
“Đường Lăng biết.” Chỉ là, cậu ba Dương không thèm liếc nhìn anh ta một cái, mắt vẫn nhìn Đường Minh Hạo, những lời này nghe như trả lời Cố Ngũ, nhưng lại chính là nói với Đường Minh Hạo.
Lời của cậu ba Dương mặc dù đơn giản, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, những người khác có thể không biết, nhưng Đường Lăng biết, cho nên, chuyện này là do Đường Lăng nói với Đường Minh Hạo.
Lời của Cố Ngũ trực tiếp nghẹn lại, đôi mắt nhanh chóng dời tới Đường Minh Hạo, anh ta nhìn nó, đôi mắt bất giác chớp chớp, cho nên, là cậu Đường nói cho cậu chủ nhỏ?
Đúng, trước đó cậu chủ nhỏ nói là có người lén nói cho nó cậu ấy biết!!
Cho nên người cậu chủ nhỏ nói là cậu Đường?
Vãi cả linh hồn!!
Anh ta lại bị cậu chủ nhỏ chơi một vố rồi!!