Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu











CHƯƠNG 762: ĐƯỜNG VŨ KỲ BÁ ĐẠO TUYÊN BỐ ĐÂY LÀ BA CỦA TÔI (10)

Đương nhiên là bọn họ cũng muốn biết rằng người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ với cậu ba Dương hay không, đều muốn biết rốt cuộc có phải bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là con gái của cậu ba Dương hay là không.


Lúc này Hàn Nhã Thanh nhìn theo nơi phát ra âm thanh liền nhìn thấy Đường Vũ Kỳ không hề trở ngại chút nào, nhưng mà cô còn nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đứng cùng một chỗ với Dương Tầm Chiêu, trong khoảnh khắc đó Hàn Nhã Thanh hoàn toàn ngơ ngẩn cả người.


Đây là có chuyện gì vậy?


Sao bé Vũ Kỳ lại ở cùng một chỗ với Dương Tầm Chiêu, bé cưng Vũ Kỳ đến đây bằng cách nào vậy, một mình à?


Bé Vũ Kỳ đến đây một mình là chuyện không thể nào, ít nhất cũng sẽ có Minh Hạo đi cùng.


Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không nhìn thấy Đường Minh Hạo đâu, lông mày của cô hơi nhíu lại…


Hứa Dinh Dinh cũng không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ở sau lưng, cô cho rằng Đường Vũ Kỳ gọi cô, bởi vì bình thường Hàn Nhã Thanh không có ở bên cạnh thì Đường Vũ Kỳ cũng gọi cô như vậy.


Lúc này bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại né qua một bên, lúc nãy Hứa Dinh Dinh đều nhìn thấy sự nhạy cảm và yếu ớt của Đường Minh Hạo vào trong mắt, cô hiểu được ý của Đường Minh Hạo.


Vào thời khắc mấu chốt, Hứa Dinh Dinh phản ứng rất nhanh, cô nhìn thấy tình hình trước mắt thì nhanh chóng vọt đến trước mặt của Đường Vũ Kỳ, ôm lấy Đường Vũ Kỳ: “Bé cưng, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con rồi, con làm mẹ sợ lắm đó có biết không, con chạy đi đâu vậy hả?”


“Bé cưng, không phải là mẹ đã kêu con chờ mẹ ở bên ngoài rồi à, sao một mình con lại chạy loạn như vậy, mẹ tìm không thấy con đâu, con có biết là mẹ lo lắng biết bao nhiêu không?” Vào thời khắc mấu chốt kỹ thuật diễn xuất của Hứa Dinh Dinh cũng đạt tiêu chuẩn.


“Mẹ ơi.” Đường Vũ Kỳ lại nhẹ giọng hô một tiếng, bình thường cô bé cũng sẽ gọi Hứa Dinh Dinh như vậy, chỉ là giờ phút này lúc mà cô bé gọi ra tiếng mẹ hai mắt của cô bé lại vô thức muốn nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhưng mà đến lúc lại bị thân thể của Hứa Dinh Dinh chặn lại.


Dương Tầm Chiêu nghe thấy cô bé kêu Hứa Dinh Dinh là mẹ, trái tim đột nhiên trầm xuống, vừa mất mát lại vừa thất vọng.


Trong nháy mắt, lúc nãy anh cho rằng cô bé này gọi Hàn Nhã Thanh, anh cho rằng cô bé này thật sự là con của Hàn Nhã Thanh, giây phút đó trong lòng của anh đột nhiên toát ra một loại suy nghĩ xúc động, chỉ là lúc nãy là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.


Hóa ra người mà cô bé gọi cũng không phải là Hàn Nhã Thanh.


Cô bé này có đáng yêu đi nữa cũng không phải là con của anh, không thể nào là của anh, chuyện này không cần phải nghi ngờ.


Cậu ba Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng ở đằng xa, mặc dù là trong lòng của anh rất không nỡ, vẫn là buông lỏng bàn tay nhỏ của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ra.


Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Hứa Dinh Dinh lao tới, hai mắt nhanh chóng chuyển động, đây là tình huống như thế nào đây?


Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đang đi về phía của Hứa Dinh Dinh, cho nên lúc này cô với Hứa Dinh Dinh đang đứng cùng một hướng với nhau, mà lúc nãy cô đứng sau lưng của Hứa Dinh Dinh cách một khoảng cách khoảng mười mét.


Lúc nãy Đường Vũ Kỳ nhìn về phía của cô gọi một tiếng mẹ, ngoại từ ánh mắt của cậu ba Dương trực tiếp khóa chặt trên người Hàn Nhã Thanh, thật ra những người khác đều không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh.


Cho nên lúc này Hứa Dinh Dinh chạy đến ôm Đường Vũ Kỳ, tất cả mọi người không thể nghi ngờ chút nào, đều nhận định Hứa Dinh Dinh chính là mẹ của Đường Vũ Kỳ.


Hàn Nhã Thanh nghe thấy Đường Vũ Kỳ gọi mẹ, lúc đầu cô muốn đi qua đó theo bản năng, nhưng mà Hứa Dinh Dinh lại chạy đến một bước, cô cũng chỉ có thể dừng chân lại.


Dù sao thì thân phận của hai bé cưng có chút đặc biệt, nếu như lúc này cô với Hứa Dinh Dinh đều chạy tới thì cũng không thích hợp.


Ở đây là trung tâm thương mại, người vây xem ở đây đặc biệt nhiều.


Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hứa Dinh Dinh đang ôm chặt Đường Vũ Kỳ, lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đang đứng ở đằng đó, khóe môi của anh mấp máy, không mở ra, cũng không nói gì.


Lúc này tâm trạng của anh quá mức phức tạp, rất phức tạp.


“Hóa ra cô chính là mẹ của đứa nhỏ này, thói quen chạy khắp nơi nhận ba loạn xạ của con cô cũng không tốt đâu, mới có bao lớn mà đã nói dối rồi, nói dối thì còn nhẹ đó, chỉ sợ là do người mẹ như cô sai bảo, cô đây là muốn gả vào gia đình nhà giàu muốn điên rồi có đúng không? Vậy mà lại lợi dụng con trẻ.” Triệu Nguyệt Như vừa mới bị đuổi ra bên ngoài nghe thấy Đường Vũ Kỳ gọi mẹ lại đi trở về.


Lúc Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Hứa Dinh Dinh, trên mặt mang theo nét trào phúng, nhưng mà trong mắt đều là sự ghen tị, Hứa Dinh Dinh xinh đẹp, vóc người lại đẹp, Triệu Nguyệt Như ganh tị đến phát điên.


Triệu Nguyệt Như hận nhất chính là phụ nữ xinh đẹp.


“Cái đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đã học thói xấu rồi, còn nhỏ như vậy mà lại làm ra loại chuyện không có mặt mũi…” Bởi vì trong lòng ghen ghét, tâm lý của Triệu Nguyệt Như lại càng vặn vẹo, cho nên ăn nói lại càng khó nghe.


“Mẹ kiếp, nói cái gì đó hả, cô có gan nói lại cho tôi nghe xem!” Bình thường tính tình của Hứa Dinh Dinh hơi mềm mỏng, nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người khác nói hay bé cưng có nửa điểm không tốt. Nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt Như, lúc ấy cô liền phát nổ.


Nếu như không phải là lúc này có bé Vũ Kỳ đang ở đây, Hứa Dinh Dinh có lẽ đã đi lên tát cô ta hai bàt tay, người phụ nữ này thật là đáng ghê tởm. Lúc nãy cô ta mắng chửi bé Vũ Kỳ, cô vẫn còn chưa tính sổ với cô ta đâu, cô ta là còn dám gây chuyện nữa.


Người phụ nữ ghê tởm này đang muốn tìm cái chết có đúng không, bé Vũ Kỳ nhà cô là con ruột của cậu ba Dương đó, con ruột đó!


“Tôi nói có sai hả, những gì tôi nói đều là sự thật, ở đây có nhiều người nhìn như vậy, lúc nãy con của cô ôm em họ của tôi gọi ba lung tung, đúng là không có mặt mũi mà…” Triệu Nguyệt Như am hiểu nhất chính là xé xác hồ ly tinh, giờ phút này cô ta đã xem Hứa Dinh Dinh như là hồ ly tinh.


Hứa Dinh Dinh nghe thấy Triệu Nguyệt Như vẫn còn dám mắng chửi Đường Vũ Kỳ, lửa giận không ngừng bốc lên ở trong lòng, hai mắt mở to thốt lên: “Cái gì gọi là nhận loạn lung tung hả, cô có tin là bây giờ tôi sẽ để cho anh ta trở thành ba của bé cưng nhà tôi không!”


Ý của Hứa Dinh Dinh chính là cô chỉ cần kéo Hàn Nhã Thanh qua thì Dương Tầm Chiêu lập tức trở thành ba của bé Vũ Kỳ rồi, mặc dù Hàn Nhã Thanh với cậu ba Dương đã ly hôn với nhau, nhưng mà đứa nhỏ này là con ruột của cậu ba Dương, điểm này ai cũng không thể thay đổi được.


Huống hồ gì cậu ba Dương với Nhã Thanh nhà cô cũng đã sắp kết hôn lại với nhau.


Chỉ cần cậu ba Dương với Hàn Nhã Thanh kết hôn với nhau, tất cả đều không phải là vấn đề nữa.


Có điều là lời nói này của cô lọt vào trong tay của những người ở đây lại thay đổi thành một ý hoàn toàn khác, cho là Hứa Dinh Dinh muốn gả cho Dương Tầm Chiêu.


Cô gả cho cậu ba Dương, cậu ba Dương chắc chắn sẽ trở thành ba của con gái cô.


Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi nhíu lại, người phụ nữ của anh cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là Hàn Nhã Thanh, anh tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ nào khác.


Nhưng mà chẳng biết tại sao anh lại không hề có cảm giác từ chối làm ba của cô bé.


Không chỉ không ghét, ngược lại còn có chờ mong.


Nhưng mà dù sao đứa bé cũng không phải là con của anh…


“Hóa ra là cô thật sự muốn lợi dụng con nhỏ để bấu người ta, muốn từ gà rừng biến thành phượng hoàng hả? Đúng là mẹ nào con nấy, đều vô liêm sỉ y như nhau.” Triệu Nguyệt Như nghe thấy lời nói của Hứa Dinh Dinh thì giật mình, sau đó lên tiếng chế giễu, lần này giọng nói của Triệu Nguyệt Như rõ ràng đề cao mấy phần, như là sợ người khác không nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK