“Hiện giờ ba anh đang phải chịu trách nhiệm giải quyết một vụ án rất phức tạp, cần đến sự hỗ trợ của em.” Lần này Đường Lăng nói thẳng chứ không lòng vòng: “Chuyện này có dính dáng tới nhà họ Đường…”
“Được, tôi đồng ý.” Hàn Nhã Thanh không đợi Đường Lăng nói xong đã đồng ý.
Nếu mẹ là người nhà họ Đường, vậy thì chuyện của nhà họ cô đương nhiên sẽ giúp một tay, chỉ cần đó là chuyện nằm trong khả năng của cô.
Đường Lăng ngẩn ra, chớp chớp mắt, vốn anh còn cho rằng mình sẽ phải thuyết phục cô hồi lâu, nào ngờ đâu cô gái này lại đồng ý dễ dàng như vậy, khiến anh chợt cảm thấy những điều mình làm lúc trước có chút thừa thãi.
“Chuyện lần này nằm trong nội bộ của tám gia tộc lớn, vậy nên cũng sẽ bị bó buộc ít nhiều, trước khi phá án xong thì em phải ở lại chỗ đó.” Đường Lăng cảm thấy cần phải nói rõ trước với cô vài việc.
Nếu cô có chuyện gì cần giải quyết thì có thể đi giải quyết trước.
“Ừm, tôi biết rồi.” Nhưng vụ án trước kia cô nhận có đôi khi cần phải hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, đừng nói là không thể tự tiện đi khỏi, ngay cả thông tin liên lạc cũng bị gián đoạn.
Vậy nên Hàn Nhã Thanh không cảm thấy điều này có gì không ổn.
Thế nhưng cô lại chợt nhớ đến những lời mà Dương Tầm Chiêu nói với cô đêm qua.
Không được để anh mất liên lạc với cô.
Nếu cô vào trung tâm của tám gia tộc lớn và trong lúc phá án không thể trở về, vậy thì Dương Tầm Chiêu sẽ không tài nào tìm được cô.
“Khi nào thì đi?” Ngay sau đó Hàn Nhã Thanh liền hỏi lại.
“Càng nhanh càng tốt, thời gian còn lại không nhiều, chỉ có vài ngày thôi, hơn nữa người của nhà họ Cố vẫn luôn quấy rối. Ngay từ đầu tốt hơn hết là em đừng để lộ thân phận của mình, như vậy thì sẽ có lợi cho việc điều tra hơn.” Khuôn mặt anh ta có vẻ gì đó hơi nghiêm trọng: “Em đi giải quyết chuyện của mình đi, xong xuôi anh sẽ đưa em qua đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta như thế thì Hàn Nhã Thanh cũng hiểu được rằng chuyện này đã là nước tới chân rồi.
Sự gian ác của người nhà họ Cố thì trước kia cô đã được chứng kiến tận mắt ở trong buổi tiệc, vậy nên muốn xử lí chuyện này chắn chắn sẽ vô cùng khó khăn.
“Tôi có thể đi ngay lúc này, nhưng anh phải cho người tới chăm sóc ông nội tôi.” Lần này cô quay về vốn là vì ông nội, vậy nên cô rất lo cho sức khỏe của ông.
“Được.” Đường Lăng cũng không ngờ rằng cô lại muốn đi ngay bây giờ, và cô cũng chỉ dặn dò chuyện của ông cụ thôi, chẳng lẽ cô không có lời nào muốn nói về Dương Tầm Chiêu sao?
Nhưng lần này thì Đường Lăng cũng không nói thêm gì, cô gái này rất có chính kiến, không cần bất kỳ ai phải nhắc nhở gì.
Mà thật ra lúc nãy anh ta cũng đã nói quá nhiều rồi.
Liền sau đó Hàn Nhã Thanh nhấc máy lên gọi một cuộc cho ông cụ Hàn, nói rằng mình có việc phải đi khỏi vài ngày.
Sau khi cúp máy cô lại cầm di động suy nghĩ một lát, sau đó lại soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Tin nhắn đó là gửi cho Dương Tầm Chiêu.
Phía bên kia, Dương Tầm Chiêu nghe thấy tiếng chuông báo vang lên, anh lấy điện thoại ra và khi thấy đó là tin nhắn của Hàn Nhã Thanh gửi đến thì anh ngơ ra một thoáng.
Nội dung tin nhắn của Hàn Nhã Thanh rất ngắn gọn súc tích: “Em có việc bận, cần đi vài hôm.”
Dương Tầm Chiêu nghĩ đến việc cô phải đi khỏi đây thì liền cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô lại chủ động nhắn tin thông báo cho anh, điều đó khiến anh cảm thấy có chút khác lạ.
“Đi đâu?” Vốn Dương Tầm Chiêu định sẽ gọi điện cho cô luôn, nhưng lúc sắp gọi đi thì anh lại dừng lại, sau đó cũng soạn một tin nhắn rồi trả lời cô.
Lúc Hàn Nhã Thanh nhận được tin nhắn của Dương Tầm Chiêu thì cô có hơi bất ngờ, cô cho rằng với tính cách của anh thì anh sẽ gọi điện cho cô hỏi luôn.
“Có một vụ án ở nơi khá đặc biệt nên trong thời gian ở đó em không tiện ra bên ngoài.” Hàn Nhã Thanh lại soạn tin nhắn gửi cho anh, lần này cô giải thích cũng rất tỉ mỉ.
Dương Tầm Chiêu đọc tin nhắn của cô, khóe môi khẽ nhếch, cô đã giải thích với anh, đã thế còn giải thích tỉ mỉ như vậy, có phải đã chứng minh rằng anh cũng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô không?
“Vậy khi anh nhớ em thì phải làm sao?” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhắn tin trả lời cô.
“Khụ…” Hàn Nhã Thanh vừa đọc được tin nhắn của Dương Tầm Chiêu thì cô liền bị sặc nước miếng.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là chuyện trước kia Dương Tầm Chiêu tối nào cũng ‘hành’ cô, vậy câu nhớ nhung mà anh nói chắc cũng chỉ có ý thèm thuồng chuyện đó thôi.
Lúc này đây cô cảm thấy có hơi bực bội, vậy nên cũng không muốn để ý tới anh nữa, cô thấy chắc mình điên rồi nên mới chủ động thông báo việc riêng của mình với anh như vậy.
Nhưng rồi cô lại chợt nhớ đến những lời mà lúc trước Đường Lăng đã nói với cô, nghĩ đến những việc mà anh ta làm để tìm ra cô.
Khi cậu ba Dương điên lên thì đúng thật là không thèm ngán việc gì cả, lần này chắc anh sẽ không làm bậy như vậy nữa đâu nhỉ?
“Anh, không được làm bậy.” Đôi mắt của cô thoáng lóe lên, sau đó cô lại gửi cho anh một tin nhắn.
Tin nhắn kia Dương Tầm Chiêu gửi đi là nói thật lòng mình, anh thật sự rất nhớ cô, nhưng anh cũng biết tính cô, thấy tin nhắn đó của anh chắc chắn cô sẽ không thèm trả lời đâu.
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại không thể ngờ rằng anh lại nhận được tin nhắn trả lời của cô, hơn nữa nội dung của tin nhắn này…
‘Không được làm bậy’ sao? ‘Không được’ vốn là hai chữ có vẻ cứng rắn, nhưng lúc này đây Dương Tầm Chiêu lại cảm thấy trong giọng điệu của cô có vẻ gì đó như hờn dỗi và nũng nịu rất đáng yêu.
Câu nói này đối với một cặp đôi yêu nhau thì lại có ý như đang ve vãn mắng yêu vậy.
Dương Tầm Chiêu nhìn dòng tin nhắn của cô, khóe môi lặng lẽ nhếch lên, không hiểu sao anh lại có cảm tưởng hình như cô vợ của anh đã đột nhiên nghĩ thấu.
“Được, anh đợi em về.” Khi anh gửi tin nhắn này đi thì trên môi đã nở một nụ cười tươi rói.
“À đúng rồi, Đường Lăng đến tìm em chưa?” Ngay sau đó Dương Tầm Chiêu lại gửi cho cô một tin nhắn, lần này anh trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Ừm?” Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, cô vô thức ngước mắt lên nhìn thoáng qua Đường Lăng, ngay sau đó lại qua loa trả lời anh.
“Anh nói em nghe, nếu Đường Lăng tới tìm em thì em cứ lờ anh ta đi là được, Đường Lăng là sói đội lốt cừu non, anh ta rất gian manh và xảo quyệt.” Dương Tầm Chiêu nghĩ tới chuyện trước kia Đường Lăng gọi điện cho anh thì liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. Dương Tầm Chiêu lúc này thật quá ấu trĩ, vô cùng vô cùng ấu trĩ.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới thì khóe môi liền vô thức giật giật.
Cậu ba Dương đúng là ngày càng tiến bộ, ngày càng thành thạo việc nói xấu sau lưng người khác.
Thế nhưng hiện giờ cô lại đang ở cùng Đường Lăng, hơn nữa có vẻ như anh ta còn là anh trai của cô nữa, chuyện này thật…
“Đang nhắn tin với ai mà kích động thế?” Đường Lăng cười khẽ, thật ra lúc nãy anh đã trông thấy số điện thoại mà cô nhắn tin rồi, đó là số của Dương Tầm Chiêu.
Cô đang thông báo lịch trình với Dương Tầm Chiêu sao?
Mà điều khiến Đường Lăng còn ngạc nhiên hơn là Dương Tầm Chiêu không có gọi điện cho cô, đã vậy còn chơi trò nhắn tin qua lại với cô nữa.
Bình thường Dương Tầm Chiêu không bao giờ nhắn tin cả, bộ hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?
Thật ra anh ta cũng không thích nhắn tin, gửi tin nhắn tốn thời gian mà chưa chắc người kia có thể nhìn thấy, như vậy sẽ trì hoãn chuyện quan trọng.
Lúc Đường Lăng nói chuyện thì ánh mắt anh ta cũng nhìn qua…