Hàn Nhã Thanh lông mày cau lại, còn chưa xong sao?
Dương Tầm Chiêu hơi đảo mắt, liếc nhìn, khi nhìn thấy dãy số đó, mắt của anh vô thức nheo lại.
Số điện thoại này liên tiếp gọi 3 lần, rõ ràng không có ý định từ bỏ, cô định cứ tắt máy hết lần này đến lần khác như vậy sao?
Cô tắt máy, người đó còn tiếp tục gọi, cứ như thế, còn xong được sao?
Cậu ba Dương rất không thích loại tình huống này!
Cậu ba Dương đang nghĩ, sau đó Hàn Nhã Thanh mở cửa sổ xe, giơ tay một tay, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài, động tác đó gọn gàng dứt khoát!!
Giống như phong cách làm việc của cô, lúc quyết thì phải quyết, tuyệt đối không lôi thôi.
Thật ra cô có thể tắt nguồn, nhưng cô không có làm như vậy, có vài chuyện khi cần quả quyết, cô trước nay sẽ không phân vân lưỡng lự.
Đây là thái độ của cô, thái độ trong quan hệ giữa cô và Bùi Dật Duy thì phải quả quyết như vậy!!
Hơn nữa, cô nhìn thấy ánh mắt của Dương Tầm Chiêu vừa nhìn qua, nếu như cô không tắt máy, ngược lại sẽ nghĩ nhiều, anh lại sẽ nghi ngờ.
Lúc này thành phố đang náo nhiệt, sau khi điện thoại của cô vứt ra ngoài, xe đằng sau bèn trực tiếp cán vỡ điện thoại.
Khóe môi của cậu ba Dương không kìm được mà cong lên, động tác vừa rồi của vợ anh thật ngầu!!
“Ông xã, điện thoại của em vỡ hỏng rồi, anh phải bồi thường cho em cái mới.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô vừa rồi trực tiếp ném điện thoại đi, có một phần nguyên nhân là vì cậu ba Dương, cho nên, cô cảm thấy ‘bắt đền’ cậu ba Dương một chiếc điện thoại.
Ừm, điều này rất hợp tình hợp lý!
Thật ra, điện thoại cô vừa ném đi thật ra đã dùng được mấy năm rồi, số điện thoại cũng là tạm thời làm, cô lần này trở lại, căn bản không có định ở lâu.
Cậu ba Dương hơi ngây người, cô vừa rồi vứt điện thoại đi có liên quan gì đến anh sao? Tại sao phải anh bồi thường, hơn nữa cô còn dùng ngữ khí rất chính đáng như vậy!!
Anh trước nay không biết, vợ của anh lại có thể không nói đạo lý như vậy, nhưng tại sao anh lại thích như thế?
Cô nếu đã muốn anh đền điện thoại cho cô, anh tự nhiên sẽ đền, chỉ là không thể tùy tiện đền được!!
Khi về đến biệt thự, Hàn Nhã Thanh vào phòng trước, cậu ba Dương đỗ xe xong, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đi: “Điện thoại của tôi có bản tình nhân không?”
“Tổng giám đốc, điện thoại của anh là đặc biệt làm riêng, là cái có một không hai, sao có thể có bản tình nhân được?” Thư ký Lưu trực tiếp đờ người, cảm thấy tổng giám đốc đại nhân hỏi vấn đề này rất kỳ quái.
“Vậy thì làm riêng một bản cho nữ.” Điều này đối với cậu ba Dương mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, có chuyện gì mà cậu ba Dương anh muốn làm mà không làm được chứ?
“Dạ, tôi hiểu rồi.” Thư ký Lưu sững người mất hai giây, sau đó đột nhiên hiểu ra, tổng giám đốc chắc chắn là làm cho phu nhân, anh ta thật sự không có ngờ tổng giám đốc lại là người ‘kiểm soát’ như vậy, vậy mà điện thoại cũng muốn dùng bản tình nhân với phu nhân.
“Tổng giám đốc, khi nào cần.” Thư ký Lưu sau đó lại hỏi một câu.
“Ngày mai.” Cậu ba Dương trả lời với một tốc độ rất nhanh, lại cảm thấy rất tự nhiên.
Thư ký Lưu: “…”
Anh ta có thể thu hồi câu hỏi này lại không?
Đây là điện thoại đặt làm riêng, không phải tùy tiện đi mua một cái bên ngoài thị trường, tổng giám đốc muốn ngày mai có, còn không bằng trực tiếp giết anh ta đi.
Nhưng, cậu ba Dương đã tắt máy, thư ký Lưu ngay cả lời kháng nghị cũng không thể nói ra.
“Đây là điện thoại trước đây của tôi, em dùng tạm trước.” Sau khi cậu ba Dương vào phòng, trực tiếp đi vào phòng sách, lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Hàn Nhã Thanh.
Cậu ba Dương biết điện thoại đặt làm riêng không có nhanh như thế, nhanh nhất cũng cần vài ngày.
Anh vốn dĩ có thể mua cho cô một chiếc điện thoại dùng tạm trước, nhưng nếu là như thế, điện thoại đặt làm riêng về đến, anh lại cần tìm lý do để cô đổi, ngộ nhỡ đến khi đó cô không đồng ý đổi, điện thoại mà anh đặt không phải uổng phí rồi sao.
Thật ra anh bây giờ cho cô chiếc điện thoại này không phải đã dùng qua trước đây, mà là đang dùng, chỉ có điều điện thoại này của anh chỉ liên lạc với một người, số điện thoại này của anh trừ anh ra, trừ người mà anh liên lạc đó ra, không có người thứ ba biết được.
Nhưng bây giờ anh lại đưa chiếc điện thoại này ngay cả số điện thoại đó cũng lấy ra cho cô dùng.
“Cảm ơn.” Hàn Nhã Thanh không có biết, cô cũng không để ý là anh đã dùng lâu hay chưa, dù sao điện thoại đối với cô mà nói có thể gọi điện là được, chỉ là dùng khi ở thành phố A.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, khóe môi khẽ động, vừa muốn nói cái gì đó, chỉ là, vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
“Ông Bình đi rồi, cậu có muốn qua đây một chuyến?” Người điện thoại đến là Đường Lăng, giọng nói của Đường Lăng trầm thấp khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Được.” Dương Tầm Chiêu, giọng nói của anh trong nháy mắt cũng trở nên trầm thấp.
Một đêm này, Dương Tầm Chiêu không có trở về.
Ngày hôm sau cậu ba Dương đã lên các loại đầu báo, lên top tìm kiếm, bức ảnh cùng video cậu ba Dương hôn kịch liệt trong xe được các phương tiện truyền thông lũ lượt đăng tải.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán cô gái đó đó là ai?
Tất cả video và hình ảnh đều không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó, thậm chí ngay cả góc nghiêng mặt cũng không nhìn thấy, có thể nói cô gái đó được cậu ba Dương che chắn kĩ như thế nào.
Duy nhất có thể nhìn thấy chính là cô gái đó đang vòng tay qua cổ của cậu ba Dương, đối tay dài mảnh khảnh, trắng mịn, rất đẹp, nhưng trên mười ngón tay lại không có vật gì, trang sức cũng không có.
Cho nên, trên đôi tay tuyệt đẹp đó không tìm ra được một chút manh mối nào.
Sau khi Hàn Nhã Thanh sau khi tìm xem tất cả các bức ảnh và video, âm thầm thở phào một hơi.
Cho dù không có một chút manh mối nào, các phương tiện truyền thông cùng quần chúng phát huy trí tưởng tượng suy đoán cô gái hôn cuồng nhiệt với cậu ba Dương trong xe là ai?
Cuối cùng, kết quả suy đoán có hai loại, thứ nhất, cô gái đó là người mẫu suy nhất có tin đồn truyền ra với cậu ba Dương – Mộng Nhược Đình.
Thứ hai, cô gái đó chính là Kiều Thiên Lý, bởi vì cậu ba Dương đối với Kiều Thiên Lý coi như đặc biệt, ở rất nhiều bữa tiệc, cô gái có thể đứng bên cạnh cậu Dương chỉ có một mình Kiều Thiên Lý.
Hơn nữa có người còn nói chiều hôm qua nhìn thấy Kiều Thiên Lý bước vào Hàn Thị.
Hàn Nhã Thanh nhìn tin tức người dưới cùng đó nói, lông mày của cô hơi nhíu lại, Kiều Thiên Lý chiều hôm qua đã đến Hàn Thị?
Thật hay giả?
“Anh giúp tôi tra camera hôm qua ở Hàn Thị, xem thử chiều hôm qua Kiều Thiên Lý có phải đã đến Hàn Thị không.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp gọi điện cho Mộ Dung Tri, đây là sở trường của Mộ Dung Tri, người khác cô không tin, hơn nữa người khác cũng chưa chắc tra ra được.
“Phải, chiều hôm qua cô ta quả thực có đến Hàn Thị, nhưng cô ta tránh né camera giám sát, không biết đến để làm gì.” Chẳng mấy chốc Mộ Dung Tri đã trở lại cô, giọng nói của Mộ Dung Tri rất lạnh: “Mặc kệ cô ta muốn làm gì, hôm nay đừng tha cho cô ta.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, xem ra Kiều Thiên Lý thật sự không dừng lại một chút nào, xem ra, hôm nay chắc chắn sẽ có kịch hay rồi đây.
Cô ngược lại muốn xem thử Kiều Thiên Lý rốt cuộc muốn làm cái gì?