“Anh ấy nói là…” Lông mày của Đường Vũ Kỳ nhẹ nhàng nhíu lại, lập tức suy nghĩ, sau đó tiếp tục nói: “Anh trai nói là anh ấy không phải đi tìm ba, là muốn đi tìm người đến giúp ba.”
Đường Vũ Kỳ nhớ lại lời nói của anh khi anh ra khỏi cửa.
“Tìm người giúp ba?” Lông mày của Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng chau lại: “Thằng bé muốn đi tìm ai giúp vậy?”
“Thằng bé muốn đi tìm người giúp đỡ, không phải là nó đi tìm Lăng đó chứ?” Hai mắt của bà cụ Đường sáng lên, Minh Hạo đã muốn đi tìm người giúp đỡ, vậy thì rất có thể sẽ đi tìm Đường Lăng.
“Chắc là không phải đâu, hồi nãy anh cả vừa mới gọi điện thoại đến cho cháu, nếu như Minh Hạo đi tìm anh ấy thì chắc chắn là anh cả sẽ nói với cháu.” Dương Tầm Chiêu trực tiếp phủ định suy đoán của bà cụ Đường.
“Có khi nào là đang trên đường đi tìm Đường Lăng…” ánh mắt của ông cụ Đường lóe lên, có mấy lời ông ấy thật sự không muốn nói, nhưng mà hiện tại trong tình huống này nhất định phải biết rõ tất cả mọi chuyện mới được.
Nếu như Minh Hạo xảy ra chuyện trên đường đi tìm Đường Lăng thì sao?
Ít nhất là bọn họ cũng phải phán đoán ra con đường mà Đường Minh Hạo đi sau khi rời khỏi nhà họ Đường.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu nhanh chóng lóe lên, anh đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước Đường Minh Hạo đi đến Diêm Môn, Đường Minh Hạo nói là muốn đi tìm người để giúp anh, có khi nào là Diêm Môn không?
Dù sao thì Đường Minh Hạo cũng biết Diêm Môn là của anh.
Nghĩ đến đây, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng gọi điện thoại qua cho Cố Ngũ.
“Lão đại, lão đại, cứu mạng với.” Điện thoại vừa mới được kết nối, tiếng la hét của Cố Ngũ đã truyền đến.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy tiếng la của Cố Ngũ, sắc mặt luôn trầm ổn từ trước đến nay của anh nhanh chóng thay đổi, sẽ không phải là thật sự xảy ra chuyện gì đó?
“Xảy ra chuyện gì?” Tiếng la của Cố Ngũ quả lớn, bà cụ Đường đứng ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu đều nghe thấy, sắc mặt của bà cụ Đường cũng trực tiếp thay đổi.
Ông cụ Đường vẫn luôn trầm ổn cũng đi đến gần mấy bước, trực tiếp đi đến trước mặt Dương Tầm Chiêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ Đường và ông cụ Đường, anh biết là chuyện bây giờ cũng không thể nào lừa gạt được hai người lớn này nữa rồi, chắc chắn là hai người cũng muốn lập tức nghe được những chuyện liên quan đến Minh Hạo, cho nên Dương Tầm Chiêu mở loa lớn lên.
“Lão đại ơi, anh có thể dẫn cậu chủ nhỏ đi ngay lập tức được không, cậu chủ nhỏ ép buộc bọn em sắp điên lên rồi.” Nhưng mà câu nói tiếp theo đây của Cố Ngũ lại để trái tim đang treo lơ lửng của Dương Tầm Chiêu đã rơi xuống chỗ cũ.
“Minh Hạo đang ở chỗ của cậu à?” Dương Tầm Chiêu đã nghe rõ từ trong giọng nói của Cố Ngũ, nhưng mà anh vẫn nhịn không được mà hỏi một câu.
“Đúng rồi đó lão đại, anh không biết hả? Cậu chủ nhỏ nói là anh để cậu ấy đến đây.” Cố Ngũ có hơi mông lung, rõ ràng là đã bị bạn nhỏ Đường Minh Hạo đùa giỡn rồi.
Bà cụ Đường nghe thấy đến đây thì hung hăng thở ra một hơi, Minh Hạo không có việc gì, không có việc gì là bà yên tâm rồi.
Ông cụ Đường trực tiếp thở dài một hơi, lúc nãy ông cụ Đường cũng đã bị hù dọa.
“Để tôi đi nói cô cả một tiếng.” Quản gia phản ứng rất nhanh, đã có tình huống của cậu chủ nhỏ, chắc chắn phải nói cho cô cả biết, tránh làm cho cô cả sốt ruột.
Quản gia nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài, lúc này quản gia cách Dương Tầm Chiêu rất xa, âm thanh cũng không lớn cho nên Cố Ngũ ở bên kia điện thoại cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Lão đại, bọn em còn chưa kịp đưa Rệp đi, đúng lúc bị cậu chủ nhỏ phát hiện, cậu chủ nhỏ thật là thông minh, chỉ mới có mấy phút moi ra được Rệp, ông cụ Dương để Rệp làm những chuyện đó cậu chủ nhỏ đều biết hết.” Cố Ngũ không biết lúc này Dương Tầm Chiêu đang ở nhà họ Đường, càng không biết hiện tại Dương Tầm Chiêu đang mở loa ngoài, Cố Ngũ không biết là lúc này chẳng những Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời nói của anh ta, mà ngay cả ông cụ Đường và bà cụ Đường cũng đã nghe được.
Hiển nhiên là Dương Tầm Chiêu không ngờ đến Cố Ngũ lại đột nhiên nói tới chuyện này, nhưng mà hiện tại tắt điện thoại hoặc là tắt loa ngoài hiển nhiên không thích hợp, bởi vì ông cụ Đường và bà cụ Đường đã nghe được rồi.
“Cậu chủ nhỏ vừa nghe nói ông cụ Dương muốn bắt em gái ruột của cậu ấy, muốn bán mẹ của cậu ấy lên trên vùng núi, lúc đó cậu chủ nhỏ đã nổ tung, chuyện này không thể trách cứ cậu chủ nhỏ được, ai nghe thấy chuyện này thì cũng sẽ tức giận thôi.” Cố Ngũ không hiểu rõ tình huống bên đây, vẫn còn tiếp tục nói, lần này lại trực tiếp nói hết mọi chuyện ra luôn rồi.
Bà cụ Đường hoàn toàn ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời cũng còn chưa lấy lại tinh thần, có vẻ là không tin vào những gì mình đang nghe được.
Ánh mắt của ông cụ Đường thì trầm xuống, từ trước đến nay ông cụ Đường luôn tha thứ rộng lượng, rất ít khi tức giận với ai, nhưng mà bây giờ nghe thấy chuyện này, ông cụ Đường đã thật sự tức giận.
Ông cụ Dương có còn tình người hay không vậy, lại làm ra loại chuyện này?
Vũ Kỳ là con cháu của nhà họ Dương bọn họ, Vũ Kỳ mới chỉ có năm tuổi vậy mà ông cụ Dương lại muốn bắt cóc Vũ Kỳ đi.
Ông cụ Đường hiểu ông cụ Dương rất rõ, cho nên ông cụ Đường biết rõ cái gọi là Đưa đi của ông cụ Dương rốt cuộc là có ý gì.
Ông cụ Dương lại còn muốn dám bán Nhã Thanh nhà ông lên vùng núi nữa?
Trước đó là bởi vì có liên quan đến Dương Tầm Chiêu cho nên ông nhịn, nhưng mà ngày hôm nay ông không thể nhịn được nữa, tuyệt đối không thể nhịn.
Chuyện cho đến bây giờ, đương nhiên là Dương Tầm Chiêu vẫn không thể tắt điện thoại, hơn nữa Dương Tầm Chiêu cũng không định phải giấu diếm thay cho ông cụ Dương, lúc trước không xảy ra chuyện Dương Tầm Chiêu không làm lớn lên, lúc đó là anh muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, muốn tất cả mọi chuyện trước đó đều kết thúc.
Nhưng mà chuyện đã làm lớn lên rồi vậy thì ông cụ Dương nên tự mình chịu hậu quả mọi chuyện do mình đã làm ra.
Nếu hiện tại Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng mà bây giờ chuyện của ông cụ Dương lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, Dương Tầm Chiêu vẫn cảm thấy có chút khó xử.
“Lão đại, cậu chủ nhỏ buộc em phải dẫn cậu ấy đi tìm ông cụ Dương, anh nói xem vào lúc này sao bọn em dám dẫn cậu chủ nhỏ đi được chứ, hơn nữa bây giờ ông cụ Dương vẫn còn đang ở trong bệnh viện, còn đang hôn mê.” Cố Ngũ ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn còn đang tiếp tục nói, Cố Ngũ cũng đã xem tin tức, anh ta biết tình huống hiện tại rất hỗn loạn, hơn nữa lại gây bất lợi cho lão đại của anh ta, anh ta không thể lại gây thêm phiền phức cho lão đại vào lúc này được.
“Thằng bé muốn làm cái gì thì cứ để thằng bé làm đi, cho dù thằng bé muốn làm cái gì thì cậu cứ phối hợp với thằng bé.” Rốt cuộc Dương Tầm Chiêu cũng đã lên tiếng, một câu nói kia hoàn toàn bộc lộ thái độ của anh.
Chuyện mà ông cụ Dương đã làm thật sự quá đáng, bây giờ Minh Hạo biết rồi, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đối với Minh Hạo, mà Đường Vũ Kỳ và Hàn Nhã Thanh là người quan trọng nhất của thằng nhóc, dựa vào tính tình của Minh Hạo thì sao có thể để mặc cho em gái và mẹ mình bị người khác bắt nạt như thế.
Cho nên dưới tình huống này Dương Tầm Chiêu không thể ngăn cản Đường Minh Hạo, đương nhiên Dương Tầm Chiêu cũng rất rõ ràng, cho dù anh muốn thì cũng không thể ngăn cản được Đường Minh Hạo, có Cố Ngũ đi theo, Dương Tầm Chiêu cũng không cần lo lắng Minh Hạo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Đường nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu, mắt nhanh chóng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, ông cụ Đường rất hài lòng đối với quyết định này của Dương Tầm Chiêu.
Trước kia ông cụ Dương và bà cụ Dương cùng nhục mạ Nhã Thanh, giả vờ bị bệnh để hãm hại Nhã Thanh, những chuyện này đều có thể bỏ qua nhưng mà hiện tại ông cụ Dương lại muốn đưa Vũ Kỳ đi, còn muốn bán Nhã Thanh lên trên núi, tính chất chuyện này đã hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.
Bây giờ Minh Hạo muốn đi tìm ông cụ Dương là vì để đòi công đạo cho Vũ Kỳ và Nhã Thanh, ông cụ Đường vô cùng ủng hộ, ông cụ Đường làm việc từ trước đến nay đều rất cẩn thận, chưa từng xúc động, nhưng mà lần này ông muốn xúc động một lần.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đang đứng ở bên ngoài phòng khách, hồi nãy cô đã nghe được nghe quản gia nói là đã tìm được Minh Hạo rồi, cuối cùng cô đã yên tâm cho nên cô vội vã chạy về tìm hiểu tình hình, chỉ là không ngờ đến vừa mới chạy tới bên ngoài phòng khách thì đã nghe thấy Cố Ngũ nói ông cụ Dương muốn đưa Vũ Kỳ đi, muốn bán cô lên trên núi.
Hàn Nhã Thanh nghe nói vậy, lúc đầu cô hoàn toàn đứng hình, trong lúc nhất thời bước chân cứ dừng lại tại chỗ, chờ sau khi lấy lại tinh thần cô nghĩ đến dù sao thì việc này cũng do ông cụ Dương gây ra, nếu như mà bây giờ cô đi vào thì chắc chắn sẽ để Dương Tầm Chiêu xấu hổ, cho nên cô không đi vào.
“Lão đại, thật sự để cậu chủ nhỏ đi luôn hả? Hiện tại ông cụ Dương đang trong bệnh viện, hơn nữa còn đang hôn mê.” Cố Ngũ ở đầu dây bên kia điện thoại có chút giật mình, để cậu chủ nhỏ đi tìm ông cụ Dương, dựa vào lực phá hoại của cậu chủ nhỏ, Cố Ngũ cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Mặc kệ là ông cụ Dương đang giả vờ ngất hay là ngất thật, cậu chủ nhỏ đi đến đó chỉ sợ là có thể sẽ giày vò ông cụ Dương mất nửa cái mạng.
Cậu chủ nhỏ thực sự quá giày vò người khác, anh ta cũng chỉ là bắt lầm cậu chủ nhỏ, căn bản cũng không làm gì cậu chủ nhỏ, vậy mà lại bị cậu chủ nhỏ làm nghẹt thở.