“Vũ Kỳ, cháu nhìn thấy bọn họ ở trong công ty khi nào?” Nghe thấy Phạm My nói vậy, bà cụ Đường cuống quýt hỏi, sở dĩ bà cụ Đường hỏi như vậy chắc chắn là có nguyên do.
“Khá lâu rồi, chừng mấy ngày rồi ạ.” Đường Vũ Kỳ suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời.
“Ông cụ Dương và bà cụ Dương biết rồi, nhưng lại không hề có động tĩnh gì, hôm nay lại còn giấu diếm Dương Tầm Chiêu, định ra hôn sự cho Dương Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành, rốt cuộc bọn họ có ý gì?” Lúc này, lông mày bà cụ Đường nhíu chặt lại, bà thật không nghĩ ra tại sao ông cụ Dương và bà cụ Dương lại làm như thế.
Với sự hiểu biết của bà về ông cụ Dương và bà cụ Dương thì sau khi biết chuyện của Vũ Kỳ hai người đó không nên an tĩnh như vậy, hơn nữa bọn họ biết rõ Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu cũng đã có con rồi, sao còn có thể định hôn sự cho Dương Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành chứ, chẳng phải đang muốn bất chấp chia rẽ người một nhà này hay sao?
Dù ông cụ Dương và bà cụ Dương có ý kiến gì với Thanh Thanh, vậy cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ, cũng không thể để đám trẻ nhỏ như vậy mà đã phải chia tách với ba mẹ mình.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người ông cụ Dương và bà cụ Dương, đều không để ý đến chuyện Đường Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu đã nhận nhau, cũng không hề hỏi việc này, đương nhiên cũng không có ai biết chuyện Đường Minh Hạo và Dương Tầm Chiêu cũng đã nhận nhau rồi.
“Vũ Kỳ, bọn họ đã biết chuyện Minh Hạo chưa?” Ông cụ Đường là người hiểu biết, ông liếc nhìn Đường Vũ Kỳ, thấp giọng hỏi, có lẽ ông cụ Đường đã đoán được nguyên nhân rồi.
“Bọn họ chưa biết, khi đó anh Hai và ba còn chưa nhận nhau, ba cũng không biết chuyện anh Hai, nên chắc bọn họ sẽ không biết.” Đường Vũ Kỳ không hề nghĩ ngợi mà trả lời vấn đề này hết sức chắc chắn.
“Cái này khó trách.” Ông cụ Đường chưa từng khoan dung rộng lượng khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ông cụ Dương và bà cụ Dương thật là quá đáng.
“Khó trách cái gì?” Bà cụ Đường nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần, bất giác hỏi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười lạnh trào phúng trên mặt ông cụ Đường, bà lập tức hiểu ra.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương đã biết sự tồn tại của Vũ Kỳ, nhưng không hề có động tĩnh gì, giống như không biết, còn vội vã quyết định hôn sự cho Dương Tầm Chiêu như thế, chắc chắn vì ghét bỏ Đường Vũ Kỳ là con gái.
Nhà họ Dương bọn họ trọng nam khinh nữ, nên dù biết Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã có con vẫn không để bọn họ ở bên nhau, vẫn phải nghĩ cách chia rẽ bọn họ, e là ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng chưa từng thật muốn nhận bé gái Vũ Kỳ này trở về.
Dù sao sau khi Dương Tầm Chiêu cưới người phụ nữ khác thì cháu trai, cháu gái cũng không thiếu.
Hai vị nhà họ Dương kia hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy, huống chi, hiện tại ông cụ Dương và bà cụ Dương chắc chắn đang vội vã trèo cành cây cao Quỷ Vực Chi Thành.
Ở nhà họ Đường bọn họ, bọn họ coi trọng cục cưng Vũ Kỳ còn hơn con ngươi của mình, thế mà nhà họ Dương lại còn ghét bỏ.
Dựa vào cái gì? Nhà họ Dương bọn họ dựa vào cái gì?
Chẳng lẽ trong lòng ông cụ Dương và bà cụ Dương ngay chút tình thân cũng không có sao? Đường Vũ Kỳ thế nhưng là chắt gái ruột của ông cụ Dương và bà cụ Dương đấy.
Tất nhiên, bà cụ Đường chắc chắn sẽ không nói ra những lời này ngay trước mặt Đường Vũ Kỳ.
Nghe đối thoại của bà cụ Đường và ông cụ Đường, khuôn mặt nhỏ của Đường Minh Hạo rõ ràng sầm lại như có thể hiểu hết được ý trong đó.
“Cục cưng Vũ Kỳ, đi, chúng ta đi chơi đi, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không cần lo.” Phạm My sợ Đường Vũ Kỳ ý thức được cái gì, nên muốn chuyển hướng sự chú ý của cô bé.
“Bà ngoại, cháu hiểu mà.” Nhưng Đường Vũ Kỳ lại chậm rãi lắc đầu với Phạm My: “Cháu biết bọn họ không thích cháu, họ ghét bỏ cháu là một đứa con gái. Lúc ấy ở công ty, ngay trước mặt cháu, họ đã nói như vậy, bọn họ nói, đáng tiếc cháu là một bé gái, không có tác dụng gì.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh, hơn nữa trí nhớ rất tốt. Lúc ấy, bà cụ Dương và ông cụ Dương cho là nó còn nhỏ nghe không hiểu nên mới nói những lời đó, nhưng nó hiểu hết, hơn nữa còn nhớ rõ.
Quay về, nó chưa nói ngay là vì không muốn khiến mẹ đau lòng khổ sở.
“Bọn họ, bọn họ lại có thể…” Bà cụ Đường tức giận vỗ bàn một cái, làm đổ tất cả chén trà trên bàn. Nếu ông cụ Dương và bà cụ Dương ở chỗ này, có lẽ cái tát này của bà sẽ dành cho họ.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương thật là quá đáng, lại có thể ngay trước mặt Vũ Kỳ ghét bỏ Vũ Kỳ là bé gái.
“Vũ Kỳ, bọn họ còn nói gì nữa không?” Ông cụ Đường hơi nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng rất bất mãn. Theo lý thuyết ông cụ Đường không muốn nhắc tới chuyện như vậy, nhưng ông sợ ông cụ Dương và bà cụ Dương lại gây ra chuyện gì, nếu ông nắm được tình hình một chút thì có thể sớm phòng bị.
“Sau khi bọn họ làm xong giám định DNA của cháu, sẽ đón cháu về, sau đó đưa cháu ra nước ngoài, không cho cháu gặp lại mẹ.” Đường Vũ Kỳ nhớ rất rõ chuyện này, lúc trước cũng vì nguyên nhân này Đường Vũ Kỳ mới cố ý gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu tố cáo.
Hai mắt Đường Minh Hạo vẫn luôn nhìn em gái, khuôn mặt nhỏ của nó nặng nề, khóe môi mím chặt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cái gì? Sao bọn họ có thể? Sao họ có thể như vậy?” Lúc này, bà cụ Đường vừa tức vừa sợ, đôi tay không kìm được rẩy rẩy: “Sao bọn họ lại độc ác như thế, lại có thể cứng rắn chia rẽ mẹ con bọn chúng, bọn họ có nhân tính hay không?”
“Xem ra bọn họ không phải là không có động tĩnh, chắc chỉ ngoài mặt không có động tĩnh thôi. Ông cụ Dương và bà cụ Dương đã làm xong giám định DNA rồi, chắc đang âm thầm tìm Vũ Kỳ, muốn tống Vũ Kỳ ra ngoài.” Bà cụ Đường càng nghĩ càng tức: “Tôi thật chưa từng gặp người nào quá đáng như thế.”
“Hiện tại bọn họ đã quyết định chuyện hôn sự thay Dương Tầm Chiêu, sợ là đang rất sốt ruột tìm Vũ Kỳ, tống Vũ Kỳ đi. Bọn họ đang một lòng muốn trèo cành cây cao Quỷ Vực Chi Thành, sẽ không cho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mấy ngày nay chúng ta phải chú ý chút, tuyệt đối không thể để Vũ Kỳ xảy ra chuyện.” Lúc này, khuôn mặt ông cụ Đường cũng hoàn toàn trầm xuống, tất nhiên ông nhìn sự việc thấu đáo hơn bà cụ Đường.
“Bọn họ dám? Bọn họ cứ thử xem!” bà cụ Đường trừng lớn hai mắt, nếu có thể, bà muốn trực tiếp đi tìm ông cụ Dương và bà cụ Dương liều mạng.
“Bọn họ cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy, chuyện mà năm đó bọn họ làm còn quá đáng hơn, máu lạnh hơn.” Ông cụ Đường hơi híp mắt lại, nhớ tới chuyện năm đó, ông không khỏi thở dài.
Sắc mặt bà cụ Đường nhanh chóng thay đổi: “Đúng, ông nói đúng, mấy ngày nay chúng ta nhất định phải chú ý đến Vũ Kỳ, tuyệt đối không thể để bọn họ tìm được Vũ Kỳ, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm được.”
Nghĩ đến chuyện năm đó, bà cụ Đường vẫn cảm thấy sợ hãi.
Sau này bà mới biết, tuy cũng chỉ nghe đồn thổi, nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ cho bà chấn kinh.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương đúng là chuyện gì cũng làm được.
Năm đó rõ ràng là Dương Bạc Vệ sai, Mộng Thu Quỳnh vô tội, là người bị hại, hơn nữa còn do Dương Bạc Vệ hại, nhưng người nhà họ Dương lại đổ hết tội lỗi lên đầu Mộng Thu Quỳnh.
Lúc ấy Mộng Thu Quỳnh còn đang mang thai, hơn nữa vì chuyện đó mà Mộng Thu Quỳnh bị đả kích tinh thần, thậm chí ý thức có chút mơ hồ, ông cụ Dương và bà cụ Dương đã đuổi Mộng Thu Quỳnh ra khỏi nhà họ Dương, còn không cho Mộng Thu Quỳnh gặp lại Dương Tầm Chiêu nữa.
Bà còn nghe nói, lúc ấy, ông cụ Dương muốn cho người trước tiên làm cho Mộng Thu Quỳnh sảy thai, sau đó đuổi Mộng Thu Quỳnh đi, chẳng qua lúc đó Mộng Thu Quỳnh liều mạng chống cự, rồi lão Vân ra mặt giúp đỡ Mộng Thu Quỳnh.
Khi đó Dương Tầm Chiêu mới chín tuổi, một đứa bé chín tuổi bị ép chia lìa với mẹ đẻ mình, điều đó còn tàn nhẫn hơn mẹ đẻ mình qua đời.
Mà trước kia Dương Bạc Vệ không hề quan tâm, mặc cho ông cụ Dương và bà cụ Dương làm xằng làm bậy như vậy.
Nói ra, những người nhà họ Dương đều là kẻ máu lạnh, cũng chỉ có Dương Tầm Chiêu mạnh hơn một chút. Nói thật, nghĩ đến những chuyện của nhà họ Dương, bà không yên lòng để Thanh Thanh gả cho Dương Tầm Chiêu.
“Mấy ngày nay cháu sẽ ở trong nhà, không ra khỏi cửa, bọn họ sẽ không tìm được cháu, không thể bắt cháu đi.” Đường Vũ Kỳ là một đứa bé rất hiểu chuyện, nó nghe hiểu lời của ông cụ Đường và bà cụ Đường. Nó không muốn để mọi người lo lắng, nó càng không muốn chia lìa với mẹ, cho nên nó có thể không ra khỏi cửa.
“Vũ Kỳ thật là đứa bé ngoan.” Bà cụ Đường đưa tay kéo Đường Vũ Kỳ vào trong ngực, không khỏi đau lòng. Đứa bé ngoan như vậy, thật khiến người ta yêu thích, sao ông cụ Dương và bà cụ Dương có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Đường Minh Hạo vẫn im lặng đứng ở bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh.
“Minh Hạo, mấy ngày nay cháu hãy ở nhà chơi với em gái được không?” Bà cụ Đường nhìn Đường Minh Hạo, nhìn dáng vẻ Đường Minh Hạo, bà cảm thấy lòng hơi nghẹn lại, đứa bé Minh Hạo này trước nay luôn hay suy nghĩ, hơn nữa luôn đặc biệt mẫn cảm, không biết suy nghĩ cái gì.
Minh Hạo tuyệt đối không nên tự đi làm chuyện gì, đứa nhỏ này đôi khi chính là quá có chủ kiến.