Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1310: CÓ PHẢI CÔ TA KHÔNG (2)


“Ý của anh là video kia do Trác Hiểu Lam phát tán lên trên mạng? Sau khi ông cụ Dương xem được video kia mới giả vờ bị thương nằm viện?” Đường Lăng nhanh chóng hiểu ý Dương Tầm Chiêu, giờ phút này rõ ràng tâm trạng của Đường Lăng đã lạnh xuống mấy phần, nếu thật là như vậy thì Trác Hiểu Lam cũng quá đáng quá rồi.


“Hoặc là chuyện ông cụ Dương nằm viện suốt đêm đều do Trác Hiểu Lam sắp đặt.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên lên tiếng nói thêm một câu, cô nhớ sau khi cô trả lời ông bà cụ Dương như vậy, rõ ràng lúc ấy hai ông bà cụ đã rất hài lòng.


Nếu ông bà cụ Dương đã hài lòng, thì không thể nào tiếp tục làm ầm ĩ nữa.


Hơn nữa ông bà cụ Dương cũng đã lớn tuổi rồi, bình thường cũng không thường xuyên lên mạng, cho nên chưa chắc đã xem được video kia, hơn nữa cho dù hai ông bà cụ có xem được video thì tới bệnh viện cũng đã muộn rồi, cho nên Hàn Nhã Thanh nghi ngờ, có lẽ lúc này Trác Hiểu Lam đã thiết kế tốt để ông cụ Dương vào bệnh viện.


Hàn Nhã Thanh biết ông bà cụ Dương rất tin tưởng vào trình độ y học của Trác Hiểu Lam, cho nên hàng năm ông bà cụ Dương đi kiểm tra sức khỏe đều tới bệnh viện của Trác Hiểu Lam làm, Trác Hiểu Lam muốn tìm lý do để ông cụ Dương nằm viện là chuyện rất đơn giản.


Cho nên, rất có thể, trước tiên Trác Hiểu Lam sắp xếp để ông cụ Dương vào bệnh viện, sau đó mới đem phát tán những video kia lên mạng, sau đó cố ý để ông cụ Dương xem được video kia rồi cố gắng dẫn dắt ông cụ Dương giả vờ bị thương.


Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói xong thì hơi sửng sốt, cũng không hề phủ nhận, hiển nhiên anh cũng đồng ý với Hàn Nhã Thanh.


“Cô ta làm như vậy thì được lợi gì chứ?” Sắc mặt Đường Lăng đã trầm xuống mấy phần: “Đều cùng nhau lớn lên cả, sao cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy.”


“Mục đích của cô ta chỉ có một, đó chính là chia rẽ em và Tầm Chiêu.” Biết tình cảm của Trác Hiểu Lam dành cho Dương Tầm Chiêu thì tự nhiên chuyện này sẽ rõ ràng.


“Cho dù cô ta chia rẽ được em và Tầm Chiêu thì Tầm Chiêu cũng sẽ không thích cô ta, sẽ không lấy cô ta, cô ta có muốn cũng không chiếm được, cô ta sắp đặt nhiều chuyện như vậy chẳng bằng trực tiếp thoải mái thổ lộ với Tầm Chiêu một lần là xong.”


Đường Lăng rất không hiểu cách làm của Trác Hiểu Lam, cũng rất không đồng ý.


“Thật không ngờ lúc trước ông cụ Dương giả vờ bị thương, chuyện phía sau còn có ẩn tình như vậy, ai có thể ngờ được tất cả những chuyện này đều là do Trác Hiểu Lam sắp xếp, bởi vì mọi người đều tin tưởng Trác Hiểu Lam mà.” Đường Lăng khẽ thở dài một hơi, nếu mọi người không tin tưởng Trác Hiểu Lam thì chưa chắc cô ta đã có thể giấu diếm được những chuyện trước kia.


“Chuyện trước kia qua rồi thì coi như xong đi, bây giờ mấu chốt nhất vẫn là vấn đề trước mắt.” Hàn Nhã Thanh không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, bây giờ cô nghĩ đến là chuyện trước mắt.


“Thanh Thanh, ý em là em nghi ngờ những chuyện này cũng đều có liên quan đến Trác Hiểu Lam?” Đường Lăng rất sửng sốt, mặc dù anh biết Trác Hiểu Lam tham dự vào chuyện ông cụ Dương giả vờ bị thương nhưng chuyện hôm nay anh tuyệt đối không hề nghi ngờ gì tới Trác Hiểu Lam.


Mấy người có liên quan đến chuyện máy nghe trộm hôm qua đều lần lượt xảy ra chuyện, thủ đoạn ác độc như vậy, anh thật sự không thể tin được là do Trác Hiểu Lam gây ra.


“Không có chứng cứ nên em không dám đưa ra kết luận.” Hàn Nhã Thanh làm việc theo chứng cứ chứ không theo suy đoán hay nghi ngờ.


“Thanh Thanh, ý của em là em nghi ngờ những chuyện này do Trác Hiểu Lam gây ra?” Đường Lăng nghe Hàn Nhã Thanh nói xong, vẻ mặt hơi cứng đờ.


“Anh cả, anh có phát hiện ra việc này không?” Hàn Nhã Thanh chuyển mắt nhìn về phía Đường Lăng, trong mắt nhiều hơn mấy phần phức tạp.


“Việc gì?” Đường Lăng giật mình hỏi theo bản năng, anh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Thanh Thanh, Thanh Thanh tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ nghi ngờ, cho dù cô nói bây giờ còn chưa có chứng cứ nhưng chắc chắn trong lòng cũng đã có một chút suy luận.


“Hai người có liên quan đến chuyện máy nghe trộm hôm qua, hôm nay bọn họ đều xảy ra chuyện, hơn nữa cả ba người đều xem như bị ‘Sinh bệnh’, đều có liên quan đến y học.” Thật ra Hàn Nhã Thanh đã sớm nghĩ đến điểm này, chỉ có điều lúc trước cô không nghi ngờ đến Trác Hiểu Lam mà thôi.


“Thanh Thanh nói rất đúng, một người tự tiêm thuốc vào cơ thể dẫn tới trái tim có vấn đề, người kia đột ngột bị chảy máu não có lẽ cũng là do uống phải thuốc gì đó, còn một người đột nhiên nổi điên, có thể thần không biết quỷ không hay làm được những chuyện này, quả thực người kia không đơn giản, hơn nữa chắc chắn còn phải hiểu rõ y thuật.” Đường Lăng phân tích điểm này, vẻ mặt nhiều thêm mấy phần ngưng trọng.


Anh phát hiện ra là càng phân tích thì chuyện này càng đáng sợ.


“Hơn nữa người này còn hiểu rất rõ chúng ta, cũng hiểu rất rõ nhà họ Đường.” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng bồi thêm một câu, lúc trước anh vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, thật ra trước kia anh cũng đã nghi ngờ Trác Hiểu Lam, nói cách khác Trác Hiểu Lam cũng đã ở trong phạm vi nghi ngờ của anh.


Bởi vì trước kia Dương Tầm Chiêu đã từng nghi ngờ cô ta lúc ông cụ Dương giả vờ bị thương.


“Nhưng có lẽ Trác Hiểu Lam còn chưa biết chuyện Đường Minh Hạo, chúng tôi chưa từng công khai chuyện về hai bé cưng, có lẽ Trác Thanh cũng sẽ không nói cho Trác Hiểu Lam biết…” Đương nhiên Đường Lăng biết Trác Hiểu Lam hiểu rất rõ chuyện của nhà họ Đường, nhưng Đường Lăng cảm thấy Trác Hiểu Lam sẽ không biết chuyện của hai bé cưng.


“Không, cô ta biết.” Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp cắt ngang lời Đường Lăng.


“Cô ta biết? Làm sao mà cô ta biết được? Chuyện giữ bí mật công việc nhà họ Đường chúng ta vẫn luôn làm rất tốt, đối với chuyện của hai bé cưng nhà họ Đường lại càng thêm giấu diếm, theo lý thuyết thì Trác Hiểu Lam không thể nào biết được, dù sao ngay cả Tầm Chiêu cũng vừa mới biết cơ mà, hơn nữa còn là do hai bé cưng chủ động đi tìm Tầm Chiêu.” Đường Lăng nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt rõ ràng có mấy phần nghi hoặc.


“Cô ta đã biết từ lâu…” Năm năm trước chính Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật cho cô, cho dù trước đó Trác Hiểu Lam không biết là cô nhưng trong bữa tiệc của nhà họ Đường Trác Hiểu Lam đã gặp cô nên chắc chắn cô ta sẽ nhận ra cô.


“Rất sớm là từ lúc nào, chẳng lẽ còn có thể sớm hơn cả anh?” Đường Lăng hừ lạnh một tiếng, chỉ là đột nhiên Đường Lăng nghĩ đến cái gì, luôn miệng nói: “Thanh Thanh, ý của em là em biết cô ta biết chuyện này lúc nào?”


“Năm đó lúc em sinh hai đứa bé đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nên chị Hồng Linh đã mời Trác Hiểu Lam tới làm phẫu thuật cho em, lần đó là cô ta đã cứu em và hai bé cưng, cũng chính bởi vì một lần kia nên em mới không thể tiếp tục sinh con được nữa, hôm nhà họ Đường tổ chức tiệc em đã gặp qua Trác Hiểu Lam, chắc chắn Trác Hiểu Lam cũng đã nhận ra em.” Liên quan tới chuyện năm năm trước, Hàn Nhã Thanh cũng không nhiều lời, chỉ nói qua một câu, hơn nữa còn nói chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn.


Nhưng Dương Tầm Chiêu nghe cô nói xong sắc mặt lại thay đổi, nếu thật sự chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không thể nào phải mời Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật, cần mời tới Trác Hiểu Lam chỉ sợ là chuyện vô cùng nguy cấp, có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa lần kia còn khiến sau này cô không thể sinh con được nữa, có thể thấy được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.


“Anh xin lỗi.” Dương Tầm Chiêu vừa nghĩ tới lúc trước cô vì sinh con cho anh mà suýt chút nữa đã mất mạng, trong lòng liền đau nhói một trận, đều vì anh, mà lúc ấy anh lại không có ở bên cạnh cô.


Sắc mặt Đường Lăng cũng thay đổi rõ ràng, liên quan tới những chuyện trước kia, Hàn Nhã Thanh chưa từng nhắc tới nên bọn họ đều không biết, mặc dù vừa rồi Thanh Thanh chỉ nói hời hợt một câu nhưng Đường Lăng có thể đoán ra được lúc đó nguy hiểm như thế nào.


“Anh không hề có lỗi với em, năm đó là tự em quyết định muốn giữ lại đứa bé, hơn nữa em cũng chưa từng hối hận.” Hàn Nhã Thanh không muốn khiến Dương Tầm Chiêu vì chuyện kia mà áy náy, nói thật chuyện năm đó Dương Tầm Chiêu cũng không hề sai.


Vốn chính là cô tự xông nhầm vào phòng của Dương Tầm Chiêu, sau đó cô còn chạy trốn để Dương Tầm Chiêu không tìm được cô, cho nên Dương Tầm Chiêu không hề sai.


“Cảm ơn em.” Dương Tầm Chiêu nghe xong, thân thể cứng đờ, câu cảm ơn này có thể là câu cảm ơn đơn giản nhất bình thường nhất nhưng giờ phút này lúc Dương Tầm Chiêu nói ra lời này, tâm trạng lại vô cùng phức tạp.


Cảm ơn cô, cảm ơn cô vì năm đó đã sinh cho anh hai bé cưng, cảm ơn cô đã cho anh được làm ba, cảm ơn cô đã làm tất cả vì anh.


Có cô, đời này không tiếc.


“Được rồi, nói chuyện chính đi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đây là bệnh viện, mà Đường Lăng còn đang đứng bên cạnh.


“Thanh Thanh, em nói bởi vì năm năm trước gặp chuyện lúc sinh hai bé cưng nên mới không thể sinh con được nữa, lúc ấy là Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật cho em, như vậy chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ biết.” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, đột nhiên anh nghĩ đến một việc.


Chính là lần đầu tiên anh gặp Đường Vũ Kỳ, sau đó đi điều tra những chuyện có liên quan đến Đường Vũ Kỳ và Hàn Nhã Thanh.


Lúc đó thư ký Lưu đã tra ra được bảy năm trước Hàn Nhã Thanh bị thương, thư ký Lưu còn tra được bệnh viện lúc ấy Hàn Nhã Thanh bị thương đã vào cấp cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK