Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu











CHƯƠNG 710: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (16)

Hàn Nghiên Nghiên nghe Bùi Anh Duy nói vậy, thì trực tiếp kinh sợ, ánh mắt cô ta nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía Lưu Vũ đầy khó tin, Hàn Nghiên Nghiên không thể tin được đây là sự thật!


Không thể tin được ở tình huống như vậy mà mẹ của cô ta lại không nghĩ biện pháp cứu cô ta!


“Trời ơi, tại sao trên đời này lại có thể có người mẹ như vậy? Điều này quá tàn nhẫn.”


“Đúng thế, bà ta là hoàn toàn không quản sống chết của con gái mình.”


“Nhưng ngược lại, Hàn Nhã Thanh luôn nghĩ cách cứu Hàn Nghiên Nghiên, tuy hai mẹ con họ hại Hàn Nhã Thanh như thế, mà Hàn Nhã Thanh vẫn có một tấm lòng nhân hậu, trong hoàn cảnh đó, cô ấy vẫn một lòng muốn cứu người.”


“Xem ra Hàn Nhã Thanh đúng là vô tội, hơn nữa còn rất lương thiện, chỉ tiếc hai mẹ con này lại không biết cảm ơn, còn nói xấu Hàn Nhã Thanh như vậy, thực sự là quá ghê tởm.”


Mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu nghị luận.


“Tại sao lại muốn làm chuyện này? Tại sao? Bác sĩ nói, nếu sớm hơn, thì chân của con có lẽ đã không bị tàn tật.” Nghe mọi người nói, Hàn Nghiên Nghiên lập tức suy sụp.


Hàn Nghiên Nghiên không thể tin được mẹ cô ta lại không để ý tới sống chết của cô ta.


Chân của cô ta! Nếu tới sớm một chút nó sẽ không bị phế đi, đây chính là điều Hàn Nghiên Nghiên quan tâm nhất.


Nghe được tiếng gầm thét của Hàn Nghiên Nghiên, mọi người cũng không nhịn được lắc đầu, Lưu Vũ thật sự không xứng làm một người mẹ, không phải, bà ta vốn cũng không xứng đáng làm người.


Nhưng phàm là con người, phàm là người còn có một chút lương tri, thì tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như vậy.


“Cô Hàn, xin hỏi cô có nhớ số điện thoại của Hàn Nhã Thanh không?” Vừa lúc đó, Bùi Anh Duy đột nhiên hỏi một câu, câu hỏi này của anh ta hơi lạ, nên làm cho rất nhiều người khó hiểu.


Anh ta cũng thông cảm với cảnh ngộ lúc này của Hàn Nghiên Nghiên, nhưng đây đều là do Hàn Nghiên Nghiên gieo gió gặt bão, nhưng có chút chuyện quan trọng, anh ta vẫn phải làm.


Hàn Nghiên Nghiên cùng Cố Chính Tân diễn cảnh vừa rồi, anh và cậu ba nhà họ Dương đều thấy rõ, và đều hiểu là có chuyện gì xảy ra.


Họ muốn dùng sức mạnh của giới truyền thông để có được một số bằng chứng giả để định tội Hàn Nhã Thanh, việc này cậu ba nhà họ Dương há có thể bỏ qua.


Cho nên khoản này cũng phải được tính toán rõ ràng.


Cậu ba nhà họ Dương có ý muốn Hàn Nhã Thanh trong sạch, không bị bất kỳ nghi ngờ nào mà bước ra khỏi đồn cảnh sát.


Nhưng trong lòng Hàn Nghiên Nghiên thì thầm cả kinh, vì sao anh ta đột nhiên hỏi điều này?


“Cô Hàn, xin cô trả lời vấn đề của tôi.” Bùi Anh Duy tất nhiên không cho phép Hàn Nghiên Nghiên trốn tránh, nên ngay sau đó anh ta lại bồi thêm một câu.


“Cô Hàn chắc hẳn đã nhớ ra, không phải vừa rồi cô đã nhận ra rồi sao?” Một ký giả nhớ ra chuyện lúc trước, nên nhanh chóng nói một câu, nhưng lúc anh ta nói ra lời này, trong giọng nói chứa sự hơi nghi hoặc.


“Vậy mời Cô Hàn đọc số điện thoại của Hàn Nhã Thanh ở trước mặt mọi người.” Con ngươi Bùi Anh Duy lóe lên, giọng nói lúc này của anh ta có vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể phản kháng.


Thực ra Hàn Nghiên Nghiên vốn không biết số điện thoại của Hàn Nhã Thanh, lúc trước là Cố Chính Tân nói với cô ta, cô ta chỉ phối hợp diễn một màn kịch.


Lúc này, sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên thay đổi liên tục, khóe môi cô ta hơi run rẩy lấy, một chữ cũng không nói ra được.


“Không phải cô Hàn không biết số điện thoại của Hàn Nhã Thanh chứ?”


“Không thể nào? Vừa rồi rõ ràng cô chỉ nhìn thoáng qua, đã xác định số điện thoại di động kia là của Hàn Nhã Thanh.”


“Vì sao hiện tại cô lại không nói nên lời?”


“Cô Hàn, xin cô phối hợp làm việc với cảnh sát chúng tôi.” Bùi Anh Duy trầm giọng nói thêm một câu.


“Tôi, tôi, tôi không nhớ rõ số điện thoại của Hàn Nhã Thanh.” Đáy lòng Hàn Nghiên Nghiên hốt hoảng, sau cú sốc vừa rồi, đầu óc cô ta cũng không rõ ràng nên phản ứng hiển nhiên khá chậm.


“Vậy vừa rồi cô Hàn dựa vào cái gì để kết luận số điện thoại trong điện thoại của bọn bắt cóc là số của Hàn Nhã Thanh?” Ánh mắt Bùi Anh Duy rõ ràng lạnh hơn, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.


“Tôi… Tôi nghĩ, nghĩ không ra, nhưng nhìn thấy thì tôi vẫn biết.” Khi Hàn Nghiên Nghiên nói lời này, cô ta không nhịn được nhìn Cố Chính Tân, bởi vì chột dạ, bởi vì nói dối, nên cô ta nói lắp bắp rất rõ ràng.


Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cười, anh ta không tiếp tục truy vấn Hàn Nghiên Nghiên nữa, bởi vì anh ta biết ký giả ở đây đều là người thông minh, họ giỏi nhất là quan sát và suy đoán.


Cho nên, không cần anh ta nói quá rõ, các ký giả đều hiểu hết.


Đối với Hàn Nghiên Nghiên, Bùi Anh Duy đã không cần nói thêm gì nữa.


Bùi Anh Duy trực tiếp đi tới trước mặt Cố Chính Tân, khóe môi nhếch lên, anh ta trầm giọng nói: “Cục trưởng Cố, mời tìm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh trong di động của kẻ bắt cóc.”


“Anh định làm cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh?” Cố Chính Tân hít sâu vào một hơi, sâu trong con ngươi rõ ràng xuất hiện vẻ bối rối.


“Bởi vì hiện tại vụ án này là do tôi phụ trách, tất cả chuyện có liên quan đến vụ án tôi đều muốn điều tra rõ.” Một câu nói của Bùi Anh Duy làm cho Cố Chính Tân không thể phản bác.


“Đương nhiên, tôi cũng muốn mọi người nhìn rõ sự thật, không bị lừa dối.” Ngay sau đó Bùi Anh Duy lại bồi thêm một câu, lời này của anh ta rõ ràng là có ý riêng.


Ký giả ở đây đều là người thông minh, nên họ phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu rõ ý của Bùi Anh Duy.


“Đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào tức là trước đó cục trưởng Cố thông đồng cùng Hàn Nghiên Nghiên để diễn một vỡ tuồng cho chúng ta xem? Lừa tất cả mọi người sao?” Một ký giả nhanh mồm nhanh miệng đã trực tiếp nói ra.


“Không thể nào, cục trưởng Cố làm như vậy với đích gì?”


“Mục đích rất rõ ràng, bọn họ diễn vỡ tuồng này ở trước mặt chúng ta, đưa ra một số bằng chứng giả, sau đó lợi dụng chúng ta để tuyên truyền việc này ra ngoài, sau đó…”


“Mấy người nói bậy bạ gì đó?” Cố Chính Tân nghe thấy ký giả nói vậy, thì trực tiếp rống lên một câu.


“Nếu như cục trưởng Cố không thẹn với lương tâm, vậy thì xin anh hãy hợp tác làm việc với tôi, mời cục trưởng Cố nói xem, đâu là số của Hàn Nhã Thanh trong điện thoại di động của tên bắt cóc?” Vẻ mặt của Bùi Anh Duy lúc này rất nghiêm túc khiến ngươi ta sợ hãi.


“Chính là số này, tên bắt cóc vừa nói là số này?” Đối mặt với tình huống như vậy, dưới cái nhìn của ký giả, Cố Chính Tân biết anh ta trốn không khỏi, cho nên chỉ có thể chỉ vào số trước.


Bùi Anh Duy đưa điện thoại cho một cảnh sát bên cạnh Cố Chính Tân: “Vừa rồi cục trưởng Cố nói, Hàn Nhã Thanh là do anh thẩm vấn, vậy mời anh xác nhận lại, số này là của Hàn Nhã Thanh sao?”


Nghi vấn về số điện thoại di động vừa rồi là do người cảnh sát cuối cùng này xác định, đã làm cho tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ.


Lúc đó, người cảnh sát này trả lời rất nhanh, rất khẳng định, không chần chờ chút nào.


Thế nhưng lúc người cảnh sát này nhìn vào số này, thì nửa ngày không nói được ra một chữ nào.


Bùi Anh Duy không thúc giục, nhưng điện thoại vẫn ở trước mặt anh ta, anh ta rất kiên nhẫn mà chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK