Khi cô mang thai cũng đã hai mươi tuổi, cô cho rằng sinh con sẽ không có vấn đề gì. Lúc kiểm tra thai kỳ vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng khi cô sinh con, bởi vì cơ thể cô nhiều khuyết điểm ngầm, suýt nữa hại chết bé cưng của mình, cũng suýt nữa hại chết cô.
Nếu không có chị Hồng Linh thì cô có thể sẽ chết.
Nhưng cô không hối hận, nếu cho cô lựa chọn một lần nữa thì cô chọn sinh con, đứa bé của của cô, là người cô thương yêu nhất.
Cho dù năm đó người đàn ông kia là ai!
Đây cũng là một nguyên nhân cô không muốn cho người đàn ông năm năm trước biết chuyện này.
Bởi vì hai đứa bé là bảo bối của cô, sợ có người cướp con cô đi, cô đã liều mạng sinh tụi nó ra.
Cũng may năm năm qua, người đàn ông kia chưa từng xuất hiện, vẫn luôn không biết sự xuất hiện của hai đứa nhỏ.
Cô hy vọng người đàn ông kia mãi mãi không biết, mãi mãi đừng tới tranh giành hai bé cưng với cô.
Nếu có một ngày, người đàn ông kia thật sự tới tranh giành hai bé cưng với cô, cô nghĩ mình sẽ liều mạng với người đó.
Không biết vì sao Dương Tầm Chiêu đột nhiên cảm thấy trái tim mình rất đau, giống như có thứ gì đó đâm mạnh vào trái tim anh, muốn đâm thủng trái tim anh vậy.
Cảm giác đau đớn này vừa xa lạ vừa rõ ràng.
“Được.” Dương Tầm Chiêu lên tiếng, tất nhiên cô không muốn nói thì anh không thể ép cô nói.
“Chúng ta sẽ không sinh con.” Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô vào lòng, mặt anh đặt ở cổ cô, trong giọng nói nhẹ nhàng lại tràn đầy kiềm nén và đau lòng.
Tuy rằng cô nói rất nhẹ nhàng, tuy rằng vẻ mặt cô không khác so với bình thường, nhưng anh biết cô nhất định rất đau khổ, chuyện này là một nỗi đau mà cô không muốn nhắc tới.
Lúc đó cô cũng nhất định rất đau đớn, đau lòng
Dương Tầm Chiêu càng nghĩ càng đau đớn.
Anh rất muốn có con, một đứa con của anh và cô, sau khi suy nghĩ này cắm rễ trong lòng anh thì điên cuồng phát triển, ngày càng mãnh liệt, nhưng hiện tại…
Anh thề nếu cho anh biết ai đã tổn thương cô thì anh nhất định sẽ giết người kia.
“Cho nên sau này anh nên kiềm chế một chút, đừng dùng hết đạn, phải giữ lại để sau này vợ anh có thể sinh con.” Hàn Nhã Thanh cố gắng dùng một giọng điệu thoải mái nói giỡn.
Tuy rằng cô chưa bao giờ hối hận, nhưng lúc nhắc đến chủ đề này, không khí luôn có áp lực, cô không thích không khí như thế.
Cô không muốn nỗi đau đớn trước kia ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ.
Khi cô nói lời này thì dùng sức đẩy anh ra, toàn bộ cơ thể anh đè lên trên người cô, cân nặng anh ép cô sắp không thở nổi.
Anh muốn đè chết cô sao?
Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi nheo lại nhìn chằm chằm cô, cô cũng thật là đáng ghét! Lúc này anh không nhịn được muốn cắn chết cô.
Bởi vì lời cô nói, trái tim đau đớn lập tức lấp đầy tức giận, dường như len lỏi vào nỗi đau.
Chỉ còn lại sự tức giận và nguy hiểm, hơi thở nguy hiểm đó có thể cướp đi hô hấp của một người.
“Anh, anh làm gì?” Hàn Nhã Thanh giật mình, từ trước đến nay cô không sợ trời cũng không sợ đất, nhưng cô bản năng rụt người lại, lúc này cả người anh đè lên người cô nên không thể di chuyển.
“Tôi thật sự muốn cắn chết em.” Dương Tầm Chiêu tuyệt đối nói thật, không thể thật lòng hơn nữa, anh thật sự muốn cắn chết cô.
Cho nên khi Dương Tầm Chiêu nói xong thì cắn lên cổ cô một cái, tuy rằng anh không dùng nhiều sức, nhưng chắc chắn sẽ đau.
“Dương Tầm Chiêu, anh là chó sao? Động một chút là cắn người khác, anh còn muốn cắn chết em, dựa vào cái gì chứ?” Hàn Nhã Thanh tức giận, sao lại đọc trôi chảy như vậy?
Cô chọc anh sao? Lúc trước cô còn giúp anh, người này không biết cảm ơn thì thôi, lại còn lấy oán trả ơn?
“Em hỏi tôi dựa vào cái gì sao? Chúng ta là vợ chồng, em nói tôi đi tìm phụ nữ khác?” Dương Tầm Chiêu nhìn cii hoàn toàn không biết mình sai ở đâu thì càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Em không nói bây giờ anh đi tìm, ý em nói sau khi chúng ta ly hôn, anh lại cưới…” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, sau đó cô giải thích nói sau khi bọn họ ly hôn, anh lại cưới vợ khác, cũng không nói là bây giờ.
Hiện tại cô và Dương Tầm Chiêu là vợ chồng hợp pháp, lại ngủ chung với nhau, nếu lúc này Dương Tầm Chiêu thật sự tìm phụ nữ khác ở bên ngoài, cô tuyệt đối sẽ không cho Dương Tầm Chiêu đụng vào mình.
Tuy rằng bọn họ kết hôn hợp đồng, không có quan hệ tình yêu, nhưng cô cũng không thể chấp nhận được anh ra ngoài tìm người khác, cô cảm thấy rất dơ bẩn, không biết đây có gọi là bệnh sạch sẽ hay không?
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh không nói lời này ra, bây giờ Dương Tầm Chiêu đang tức giận muốn cắn chết cô, cô thật sự không dám nói bậy.
Nhưng sau khi bọn họ kết thúc hợp đồng, anh sẽ tự do, có thể cưới người phụ nữ khác.
Khi đó cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Hàn Nhã Thanh vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm, hơn nữa lúc bắt đầu hôn nhân của bọn họ bị ép buộc, giữa bọn họ lại có bản thỏa thuận, Hàn Nhã Thanh là người rất giữ lời hứa, cho nên bất cứ lúc nào Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ đến bản thỏa thuận của bọn họ đầu tiên.
“Em cứ muốn ly hôn như vậy?” Dương Tầm Chiêu nghe cô cứ luôn miệng nói ly hôn thì lồng ngực bắt đầu đau, không, không chỉ là đau ngực mà còn đau đầu.
Cô không chỉ muốn ly hôn với anh, còn muốn anh cưới người phụ nữ khác, còn muốn anh và phụ nữ khác sinh con, cô nghĩ thật là chu đáo.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Không phải vấn đề em muốn hay không, mà chúng ta đã sớm quyết định, trên bản thỏa thuận viết rất rõ, đúng rồi, lần trước anh uống rượu xong hôn em, thừa dịp em mơ màng ký vào bản thỏa thuận mới, trên bản thỏa thuận mới viết rõ chỉ cần anh lấy được cổ phần Dương Thị, chúng ta sẽ lập tức ly hôn, hơn nữa anh còn nhấn mạnh, nếu lúc đó anh không ở thành phố A hoặc là không bận rộn, em có thể tìm thư ký Lưu xử lý chuyện ly hôn.”
Hàn Nhã Thanh nhớ rất rõ bản thỏa thuận, cũng phân tích rất triệt để.
Ngày đó cô có chút mơ hồ, cho nên cô cho rằng hoàn toàn là ý của Dương Tầm Chiêu, cũng không biết mình đã nói ra, cô cũng hoàn toàn không biết cô đã ép Dương Tầm Chiêu phải chọn một trong hai kết quả.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cứ nhìn cô như vậy, sao lại biến thành ý của anh rồi?
Cái gì nói là anh nhấn mạnh? Rõ ràng là ý của cô, cô ép anh đồng ý.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ nhúc nhích, muốn giải thích cho mình, nhưng đúng lúc này Hàn Nhã Thanh đột nhiên nói thêm một câu làm cho cậu ba Dương lập tức im lặng.