Lúc này Đường Vũ Kỳ đã nhìn ra suy nghĩ của ông Cổ.
Ông Cổ chóang váng, con ngươi nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Kỳ, đứa nhỏ này thật sự chỉ có năm tuổi sao?
Đứa nhỏ này quá thông minh, ông Cổ đột nhiên thay đổi suy nghĩ của mình, cho dù cô bé này bớt chút thời gian để học cũng có thể học giỏi Trung y!!
Đúng như cô bé nói, quan trọng là phải nghiêm túc.
“Vũ Kỳ, mẹ nói làm việc gì thì quan trọng nhất phải nghiêm túc, nhưng muốn làm tốt chuyện gì cũng phải cần rất nhiều công sức và cố gắng, Trung y rất uyên thâm, muốn học giỏi Trung y thì càng phải cố gắng, càng tốn công sức, không thể bỏ dở nửa chừng.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy Đường Vũ Kỳ nghĩ chuyện học Trung y quá đơn giản, hơn nữa giáo sư Cổ thiệt lòng muốn nhận đồ đệ, nếu Đường Vũ Kỳ dùng suy nghĩ này học không giỏi là việc nhỏ, làm trì hoãn thời gian của giáo sư Cổ, làm trì hoãn chuyện của giáo sư Cổ mới không tốt.
Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Hàn Nhã Thanh muốn nói chuyện.
“Không sao, không sao, cứ làm theo lời Vũ Kỳ nói, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, có thể được.” Nhưng giáo sư Cổ lại mở miệng trước, ông ta lo lắng mà Đường Vũ Kỳ thay đổi suy nghĩ vì lời Hàn Nhã Thanh nói, ông ta khó khăn lắm mới hài lòng một hạt giống tốt như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Giáo sư Cổ, tôi sợ trì hoãn thời gian của ông.” Hàn Nhã Thanh không nghĩ tới giáo sư Cổ đồng ý cách làm của Đường Vũ Kỳ, nhưng cô biết giáo sư Cổ rất bận, nghe nói người bệnh hẹn trước cũng rất nhiều.
“Thời gian của tôi không thành vấn đề, ít khám bệnh cho mấy người là được, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tôi nhận đồ đệ, tôi đã hơn năm mươi tuổi, còn có thể chữa bệnh được mấy năm chứ, cho nên dạy dỗ đồ đệ mới là chuyện quan trọng nhất.” Giáo sư Cổ ngăn lại lời Hàn Nhã Thanh nói, Hàn Nhã Thanh cũng không nói thêm gì nữa.
Cậu hai Trác nhìn ông Cổ, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cậu hai Trác cảm thấy hôm nay mình đã nhìn thấy một ông Cổ giả mạo, từ trước đến nay ông Cổ làm việc rất cẩn thận nghiêm khắc, nhất là trong phương diện y học, tuyệt đối không cho phép qua loa, hời hợt, hôm nay ông Cổ lại đồng ý với yêu cầu của bé cưng Vũ Kỳ, xem ra ông Cổ thật sự vô cùng hài lòng với bé cưng Vũ Kỳ.
Lúc này trong bệnh viện, bà cụ Dương vất vả lắm mới đuổi tất cả phóng viên ra ngoài, hiện tại thái độ của phóng viên với bà cụ Dương hoàn toàn khác biệt, lúc trước phóng viên kiêng dè nhà họ Dương, kiêng dè bà cụ Dương, không dám nói bậy, không dám hỏi lung tung, cũng không dám làm càn.
Nhưng hiện tại Đường Minh Hạo vạch trần ông cụ Dương giả vờ, ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn hãm hại cậu ba Dương nên lên kế hoạch diễn kịch lừa gạt mọi người, hiện tại mọi người trên mạng đang mắng chửi ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Hình tượng bà cụ Dương vẫn luôn cố gắng duy trì đã lập tức bị phá hủy, có thể nói là mất hết danh tiếng.
Ông cụ Dương vẫn luôn nằm ở trên giường, cho nên không bị phóng viên ép hỏi, nhưng điều này làm cho mọi người không hài lòng với ông cụ Dương.
Ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu hãm hại cậu ba Dương, bị vạch trần như thế mà còn giả vờ, nằm ở trên giường không nhúc nhích, đúng là không biết xấu hổ, ông coi người khác là đồ ngốc sao?
Hiện tại hơn một nửa cổ phần của Dương Thị nằm trong tay ông cụ Dương, chuyện xấu của ông cụ Dương truyền ra ngoài, hơn nữa cậu ba Dương đã tuyên bố không quan tâm bất cứ chuyện gì của Dương Thị nữa, cổ phiếu Dương Thị lập tức giảm mạnh, còn có xu hướng giảm thêm, sợ là ngày mai giảm mạnh hơn.
Ông cụ Dương chờ phóng viên rời đi hết, lúc này mới mở mắt ra nhìn thấy phòng bệnh cũng chỉ có bà cụ Dương, ông nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường: “Sao chuyện này lại biến thành như vậy?”
Trước đó ông cụ Dương vẫn luôn nằm im trên giường, một mình bà cụ Dương bị phóng viên ép hỏi, ông cụ Dương lập tức hỏi bà cụ Dương.
“Tôi cũng không biết vì sao lại biến thành như thế, đứa bé kia, do đứa bé kia giở trò, cũng không biết đứa nhỏ nghịch ngợm này từ đâu xuất hiện nữa.” Bà cụ Dương đầy tức giận, lại không dám nổi giận với ông cụ Dương.
“Rốt cuộc đứa nhỏ kia có phải là con của Tầm Chiêu hay không?” Nhắc tới đứa nhỏ, con ngươi của ông cụ Dương lóe lên, nói thật đứa nhỏ rất lợi hại, còn nhỏ tuổi đã làm việc chu đáo như thế, không có một lỗ hổng, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của bọn họ.
“Hiện tại tôi cũng không biết rõ, lúc nãy nó nói trên người chảy dòng máu của nhà họ Dương, hơn nữa hình như thằng bé này và con nhóc kia bằng tuổi nhau, tôi cho rằng nó là con của Tầm Chiêu, tôi nghĩ nó và con nhóc kia là sinh đôi, nhưng sau đó nó nói mình không phải họ Dương, hơn nữa cũng không theo họ của mẹ, xem ra nó không giống nói dối, cho nên tôi cũng không rõ lắm.” Bà cụ Dương nói đến chuyện này thì không nhịn được nhíu mày lại, cho dù đứa nhỏ này là con của Tầm Chiêu thì bà ta cũng không thích, quá nghịch ngợm, quá đáng ghét, không có quy tắc.
Hơn nữa cậu bé gian xảo giống như Hàn Nhã Thanh, hiện tại bà ta không thích nổi đứa bé kia.
“Đứa nhỏ này rất thông minh, nếu nó là con của Tầm Chiêu thì sau này vào công ty chắc chắn có thể đạt được thành tựu, có thể phát triển công ty tốt hơn.” Ông cụ Dương vẫn nghĩ đến chuyện công ty: “Đứa nhỏ này so với Tầm Chiêu thì chỉ có hơn chứ không kém.”
“Nhưng nó chưa chắc là con của Tầm Chiêu, hơn nữa nó không có quy tắc, không chịu sự khống chế, ông dám cho nó vào công ty sao?” Bà cụ Dương có thành kiến với Đường Minh Hạo rất lớn, mặc dù ông cụ Dương nghĩ cho lợi ích của Dương Thị nhưng bà cụ Dương phản bác theo bản năng.
“Tôi cảm thấy như vậy, nếu không thì vì sao nó lại quan tâm đến chuyện của Tầm Chiêu chứ, hôm nay nó đến đây để vạch trần chúng ta, trút giận cho Tầm Chiêu, nếu nó không phải là con của Tầm Chiêu thì sao một đứa nhỏ năm tuổi có thể làm như vậy.” Ông cụ Dương nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, ông cảm thấy đứa nhỏ này là của nhà họ Dương, đương nhiên ông cụ Dương cũng hy vọng đứa nhỏ này là của nhà họ Dương.
Bởi vì ông cụ Dương biết đứa nhỏ này thật sự thông minh, rất lanh lợi, hơn nữa còn tuổi nhỏ đã làm việc cẩn thận, tương lai chắc chắn có thành tựu lớn, Dương Thị cần một người như vậy.
“Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì do Hàn Nhã Thanh sinh ta, nói không chừng Hàn Nhã Thanh sai khiến đứa nhỏ đến đây quấy rối chuyện ngày hôm nay.” Bà cụ Dương nghe ông cụ Dương phân tích xong thì cũng cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng, thật ra trong lòng bà ta cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng nếu đó là con của Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh thì bà cụ Dương cảm thấy chuyện ngày hôm nay chắc chắn liên quan đến Hàn Nhã Thanh.
“Cho dù Hàn Nhã Thanh có nói nó đến đây hay không thì lúc nó ở bệnh viện, một mình làm mọi chuyện, cũng không chịu sự điều khiển của ai, cho nên đó là năng lực của nó.” Lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương có ý kiến khác nhau, ông cụ Dương chỉ nghĩ đến năng lực của Đường Minh Hạo.
“Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì ông định làm gì?” Cuối cùng bà cụ Dương cũng nghe ra được ý của ông cụ Dương, bà ta nhìn về phía ông cụ Dương, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì đương nhiên phải mang về nhà họ Dương, tôi sẽ đào tạo nó thật tốt, tương lai cho nó quản lý Dương Thị, nó có thể phát triển Dương Thị ngày càng lớn mạnh.” Ông cụ Dương luôn nghĩ về chuyện này, nhưng ông cụ Dương quên mất Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, con của Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không có quan hệ nào với nhà họ Dương, làm gì đến lượt ông đào tạo.
“Đứa nhỏ này không dễ khống chế, ông không sợ dẫn sói vào nhà sao.” Con ngươi của bà cụ Dương nhanh chóng lóe lên, bà tôi không đồng ý với đề nghị này của ông cụ Dương, có lẽ bà tôi thật sự không thích đứa bé kia.
“Yên tâm, tôi có cách khống chế nó, không phải năm đó Tầm Chiêu cũng không nghe lời sao, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn vào công ty, phát triển công ty tốt như vậy.” Ông cụ Dương cười cười, rất có lòng tin: “Hơn nữa đứa nhỏ này còn nhỏ, chỉ cần hiện tại chúng ta để nó ở bên cạnh thì cũng không khó khống chế.”
“Ông quên chúng ta đã quyết định chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành sao, nếu công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết Dương Tầm Chiêu có một đứa con trai thì ông nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?!” Bà cụ Dương nhíu mày lại, bà ta rất hiểu ông cụ Dương!!