Nhà họ Đường bọn họ đối với bất cứ một đứa nào đều yêu thương thật lòng cho dù chuyện gì cũng sẽ đặt hạnh phúc và vui vẻ của đứa nhỏ lên vị trí đầu tiên.
“Hừ, bọn họ đối với Tầm Chiêu hung ác như thế, Tầm Chiêu là đứa cháu mà bọn họ tự mình nuôi lớn mà còn nhẫn tâm như vậy, huống hồ gì là Vũ Kỳ. Bọn họ chỉ gặp Vũ Kỳ có một lần, đối với Vũ Kỳ căn bản không có tình cảm gì hết, lại thêm việc Vũ Kỳ là bé gái, bọn họ đã quyết định hôn sự của Tầm Chiêu với Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn lo lắng Vũ Kỳ sẽ làm hỏng hôn sự này cho nên mới nghĩ đến việc muốn đưa Vũ Kỳ đi.” Ông cụ Đường lập tức đoán được suy nghĩ của ông cụ Dương.
Lúc trước ông cụ Đường và bà cụ Đường cũng sẽ không trực tiếp nói chuyện của nhà họ Dương ở trước mặt Đường Vũ Kỳ, bọn họ sợ Đường Vũ Kỳ sẽ đau lòng khổ sở.
Nhưng mà lúc nãy Đường Vũ Kỳ đã nghe rõ hết tất cả, Đường Vũ Kỳ là một đứa bé thông minh, chuyện không nên biết cũng đã biết, cũng không cần phải giấu diếm nữa.
“Vũ Kỳ nhà chúng ta làm phiền bọn họ chuyện gì chứ? Nhã Thanh nhà chúng ta làm phiền gì bọn họ? Bọn họ lại còn muốn bán Nhã Thanh vào núi, tại sao bọn họ lại dám chứ, sao lại dám?” Bà cụ Đường tức giận đến nỗi âm thanh cũng đang phát run, bà thật sự không thể tin được ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
“Bà nội Đường, chuyện này…” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bộ dạng của bà cụ Đường thì thật sự không đành lòng, mặc dù lúc trước anh đã tổ chức buổi họp báo tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Dương, nhưng mà nói chung ông cụ Dương vẫn là ông nội của anh, hơn nữa những chuyện này đều là do ông ta mà ra.
“Chuyện này không có liên quan gì tới cháu, cháu cũng đã không còn quan hệ với nhà họ Dương, ông cụ Dương với bà cụ Dương làm những chuyện đó đương nhiên cũng không có bất cứ liên quan gì tới cháu.” Bà cụ Đường lại trực tiếp đánh gãy lời Dương Tầm Chiêu, bà tức giận thì tức giận nhưng mà bà biết chuyện này không phải là lỗi của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu cũng là người bị hại.
Hiện tại ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng hại Dương Tầm Chiêu thê thảm, không thể không nói ông cụ Dương và bà cụ Dương vì để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Dương Tầm Chiêu hoàn toàn sửng sốt, hiển nhiên là anh không ngờ tới bà cụ Đường sẽ nói như vậy.
“Bà ngoại nói rất đúng, chuyện này không có liên quan gì tới anh hết, anh là ba của Vũ Kỳ, là người đàn ông của em, là người thân nhất của mọi người.” Hàn Nhã Thanh vẫn đứng ở ngoài cửa giờ bước vào trong phòng khách, đây không phải là lỗi của Dương Tầm Chiêu, cho nên vốn dĩ không có bất cứ quan hệ gì với Dương Tầm Chiêu.
Cho dù Dương Tầm Chiêu không cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, chuyện này cũng không thể trách Dương Tầm Chiêu được.
“Ba ơi, ba là ba của con, cũng là ba của anh trai.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh thì lập tức bổ sung thêm một câu, công chúa nhỏ tri kỷ bất cứ lúc nào cũng sẽ không quên anh trai của mình.
“Ba mẹ, có phải là sau này gia đình của chúng ta đã có thể ở cùng nhau rồi không ạ.” Đường Vũ Kỳ đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Hàn Nhã Thanh, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười sáng lạn.
Đây vẫn luôn là nguyện vọng của Đường Vũ Kỳ, cô bé muốn ba và mẹ, còn có anh trai, người một nhà ở bên nhau.
Nhìn ra được Đường Vũ Kỳ cũng không bị chuyện ông cụ Dương ảnh hưởng, hoặc là có ảnh hưởng nhưng chỉ là ảnh hưởng không lớn, thời gian ảnh hưởng cũng không dài.
“Đúng rồi, sau này gia đình chúng ta đã có thể ở bên nhau.” Hàn Nhã Thanh nhìn con gái của mình, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, hiện tại cô có một trai một gái, còn có người đàn ông yêu mình đồng thời mình cũng yêu tha thiết, cả đời này của cô đã rất thỏa mãn rồi.
Những chuyện khác đều không quan trọng, cô cũng sẽ không để những người đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.
“Hay quá đi thôi!” Đường Vũ Kỳ lập tức reo hò: “Nếu mà anh trai biết thì cũng chắc chắn sẽ rất vui đó.”
Mỗi giây mỗi phút công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đều nhớ đến anh trai của mình.
“Nhưng mà anh trai đã đi báo thù thay chúng ta rồi.” Hiển nhiên là Đường Vũ Kỳ cũng đã nghe ra được mọi chuyện từ trong điện thoại của Dương Tầm Chiêu, bao gồm cả chuyện Đường Minh Hạo đi tìm ông cụ Dương.
“Mẹ ơi, anh không có nguy hiểm gì đó chứ? Chúng ta có cần phải đi giúp anh không ạ?” Đường Vũ Kỳ nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt chớp chớp, trên mặt cũng không có quá nhiều lo lắng, ngược lại có mấy phần chờ mong.
“Con đây không phải là đang lo lắng cho anh, con là muốn đi gây chuyện cùng thì có.” Hàn Nhã Thanh liếc mắt liền có thể hiểu được chút tâm tư nhỏ của Đường Vũ Kỳ, nói thật thì ban đầu Hàn Nhã Thanh còn lo lắng sau khi Đường Vũ Kỳ nghe thấy ông cụ Dương làm những chuyện đó với cô bé thì nó sẽ vô cùng đau lòng, vô cùng khổ sở, xem ra nhìn thấy Đường Vũ Kỳ như thế này, Hàn Nhã Thanh yên tâm hơn nhiều.
Từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ điều hoạt bác sáng sủa, cô nhóc này không phải là người có tính cách lo sợ không đâu. Người khác đối xử tốt với cô bé thì cô nhóc cũng sẽ đối tốt với người khác, những người đối xử không tốt với cô bé, còn có những người không liên quan, cô nhóc sẽ tự động loại bỏ ra bên ngoài.
Bây giờ nhìn Đường Vũ Kỳ có phản ứng này, cô bé hiển nhiên đã trực tiếp loại bỏ ông cụ Dương và bà cụ Dương ra bên ngoài.
“Con muốn đi xem xem rốt cuộc là anh trai muốn làm cái gì.” Chút tâm tư nhỏ của Đường Vũ Kỳ đã bị mẹ vạch trần cho nên cũng không che giấu nữa, trực tiếp nói mục đích của mình ra.
“Hiện tại anh trai đã đến đó, sợ là chúng ta không đuổi kịp nữa rồi, hơn nữa chúng ta đột nhiên đi đến đó rất có thể sẽ làm hỗn loạn kế hoạch của anh trai, đến lúc đó chỉ sợ là sẽ gây thêm phiền phức cho anh trai, cho nên không bằng chúng ta ở nhà chờ tin tức của anh trai đi.” Hàn Nhã Thanh không muốn để Đường Vũ Kỳ đi đến đó, mặc dù Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương nhưng mà Hàn Nhã Thanh không muốn để hai đứa bé phải đối mặt với hai người già nhà họ Dương.
Chuyện của Đường Minh Hạo nằm ngoài ý muốn, nếu như không phải ông cụ Dương làm ra chuyện quá đáng, lúc nãy chắc chắn cô sẽ đi ra ngoài ngăn cản Dương Tầm Chiêu.
Đương nhiên nếu như không phải ông cụ Dương quá đáng thì Đường Minh Hạo cũng sẽ không đi tìm ông cụ Dương.
“Vâng ạ.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy có lẽ sẽ làm hỏng kế hoạch của anh trai, cho nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
“Mẹ ơi, mẹ nói thử xem rốt cuộc là anh trai sẽ báo thù cho chúng ta như thế nào đây?” Nhưng mà công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất tò mò, cô bé vô cùng muốn biết rốt cuộc là anh trai của mình muốn làm cái gì.
“Chuyện này thì mẹ cũng không biết đâu, chỉ có thể chờ đến lúc anh trai con về rồi mới có thể biết được.” Hàn Nhã Thanh thật sự không biết Đường Minh Hạo sẽ có kế hoạch gì, nói thật thì cô cũng có chút tò mò, Hàn Nhã Thanh cũng lo lắng, sợ là Đường Minh Hạo sẽ làm chuyện này quá lớn.
“Mặc dù là Minh Hạo vẫn còn nhỏ nhưng mà khi làm chuyện gì đó cũng sẽ có chừng mực, không có vấn đề gì đâu, hơn nữa anh đã để Cố Ngũ đi theo thằng bé rồi, không có việc gì.” Dương Tầm Chiêu nhìn ra được Hàn Nhã Thanh đang lo lắng, liên tục an ủi cô.
“Nhã Thanh, cháu không cần phải lo lắng, chuyện mà ông cụ Dương làm, cho dù Minh Hạo không đi tìm ông cụ Dương thì ông cũng sẽ tính sổ với ông ta, người nhà họ Đường chúng ta há có thể bị bắt nạt như vậy.” Từ trước đến nay ông cụ Đường đều khoan dung độ lượng, chuyện bình thường đều sẽ được dàn xếp ổn thỏa, nhưng mà lần này hiển nhiên ông cụ Đường không muốn bỏ qua như vậy.
Mỗi người đều có ranh giới riêng của mình, ranh giới cuối cùng của ông cụ Đường chính là người nhà của mình, ông cụ Đường tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào động đến người nhà của ông.
Hiển nhiên là lần này ông cụ Dương đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Đường.
Hàn Nhã Thanh hiểu được tâm tư của ông cụ Đường, ông cụ Đường yêu thương cô, yêu thương Vũ Kỳ, nếu không phải bởi vì cô và Vũ Kỳ thì ông cụ Đường cũng sẽ không nổi giận như vậy.
“Ngày hôm nay cháu tổ chức buổi họp báo cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Dương, chắc chắn là ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ không từ bỏ ý đồ, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa đây, cháu phải chuẩn bị tâm lý.” Ông cụ Đường lại chuyển hướng về phía Dương Tầm Chiêu, ông cụ Đường hiểu ông cụ Dương rất rõ, cho nên ông cụ Đường biết chắc chắn là chuyện này vẫn sẽ có phiền phức.
“Đúng đúng, những chuyện mà ông cụ Dương và bà cụ Dương làm trong những năm gần đây thật sự là chuyện sau còn quá đáng hơn chuyện trước, hôm nay ông cụ Dương lại giả vờ ngã bệnh để giá họa cho Tầm Chiêu, thật sự không biết bọn họ sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vô cùng tán thành với ông cụ Đường.
“Cháu biết rồi ạ.” Dương Tầm Chiêu nhẹ giọng đáp lời, trước khi làm chuyện này thì anh đã nghĩ tốt sẽ có hậu quả gì, những năm gần đây anh cũng hiểu rõ cách làm của ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Nhưng mà Dương Tầm Chiêu cảm thấy mình đã đánh giá thấp ông cụ Dương và bà cụ Dương, trước đó anh thật sự không ngờ đến ông cụ Dương sẽ trực tiếp giả vờ ngất xỉu.
“Không phải là Minh Hạo đi tìm ông cụ Dương đó à, nói không chừng Minh Hạo có thể vạch trần lớp ngụy trang của ông cụ Dương.” Hiển nhiên là bà cụ Đường đặc biệt tin tưởng vào năng lực của Đường Minh Hạo, bà cảm thấy lần này Đường Minh Hạo ra tay chắc chắn sẽ có một kết quả làm mọi người hài lòng. Bé Minh Hạo nhà bà đã ra tay, không có chuyện gì là không làm được!