Mục lục
Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu











CHƯƠNG 701: CẬU BA DƯƠNG UY VÕ BÁ KHÍ, RẤT NGẦU (7)

“Chị ba, tại sao Hàn Nghiên Nghiên lại biết những chuyện này? Hơn nữa còn biết rõ như vậy? Giống như cô ta là người chứng kiến vậy?” Giờ phút này, cậu năm Tào vẫn ở cục cảnh sát, xem đoạn video Hàn Nghiên Nghiên gửi tới, vô cùng kinh ngạc.


“Chuyện này rốt cuộc còn có những ai biết?” Hàn Nhã Thanh nhìn cậu năm Tào, con ngươi hơi tối lại.


Cậu năm Tào nghe được câu hỏi của cô, sắc mặt nhanh chóng biến đổi: “Chị ba, ý của chị là trong cục cảnh sát có nội gián?”


Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ liếc nhìn anh ta một cái, như ngầm khẳng định.


“Nhưng người biết chuyện này không nhiều, với lại em đã chia việc riêng cho từng người, không thể có người biết toàn bộ mọi việc được, chưa nói đến việc biết rõ đến vậy.” cậu năm Tào cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu, rõ ràng anh ta đã vô cùng cẩn thận mà làm việc.


Hàn Nhã Thanh nghe được những lời này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lúc đầu cô cứ nghĩ là người bên cạnh cậu năm Tào đã bán đứng cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, vấn đề nghiêm trọng hơn cô nghĩ, và nhất định là có người nắm rõ cục cảnh sát này trong lòng bàn tay.


Người kia rốt cuộc làm cách nào mà biết được? cậu năm Tào đã rất cẩn thận, cậu ta còn cố tình chia việc riêng cho từng người rồi, vậy mà người kia vẫn nắm rõ như lòng bàn tay?


“Người phía trên phái xuống không đơn giản chút nào.” Hàn Nhã Thanh nheo mắt, hơi nhếch môi, nở nụ cười lạnh.


“Chị ba đã đoán ra rồi?” cậu năm Tào thấy biểu cảm trên mặt cô, không nhịn được mà vội vàng hỏi.


“Nếu chị đoán không sai thì đó chính là người nhà họ Cố.” Khoé môi Hàn Nhã Thanh giật giật, người có bản lĩnh đối đầu với họ, chỉ có một mình nhà họ Cố.


Rất rõ ràng, thời điểm Cổ Doanh Doanh báo tin cho cậu năm Tào, cùng việc tin tức kia được tung lên mạng, việc này đúng lúc bị người nhà họ Cố lợi dụng.


“Người nhà họ Cố? Nhằm vào nhà họ Đường?” cậu năm Tào ngẩn người, biểu cảm trên mặt ngưng trọng: “Bọn họ muốn đả kích em và anh ba trước, sau đó sẽ tới nhà họ Đường?”


cậu năm Tào thân là Cục trưởng cục cảnh sát, nhạy bén nghĩ đến điểm này, sau khi nghĩ tới đây, anh ta càng trở nên lo lắng hơn.


“Nếu thực sự là vậy, anh cả chắc chắn không thể nhúng tay vào, em thì tạm thời bị cách chức, chỉ có thể trông chờ vào anh ba.” cậu năm Tào than nhẹ một tiếng, con người hiện thêm vài phần lo lắng: “Nhà họ Cố cũng không phải dạng bình thường, liệu một mình anh ba có ứng phó được không? Hơn nữa, anh ba cũng không thể danh chính ngôn thuận dùng thân phận của mình đi điều tra mấy việc này được, mà cho dù anh ba có tra ra được đi chăng nữa, việc công khai sự thật cũng thiếu sức thuyết phục và uy quyền, dù sao anh ba cũng không phải cảnh sát điều tra.”


Những điều cậu năm Tào nói đều là sự thật, cho nên việc này sẽ càng khó khăn hơn.


Anh tin vào khả năng của Dương Tầm Chiêu, nhất định có thể tìm ra manh mối nhưng…


“Chị tin anh ấy.” Hàn Nhã Thanh không hề lo lắng, cô biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu, cô cũng biết chuyện mà Dương Tầm Chiêu muốn làm, không thể không làm được.


Cho dù là người nhà họ Cố, Dương Tầm Chiêu cũng không hề sợ hãi.


“Cho dù anh ba có thể giải quyết, trong chốc lát cũng không thể giải quyết được, chị ba, nếu người được phái từ trên xuống thực sự là người nhà họ Cố, chị ở trong cục cảnh sát sợ là…” cậu năm Tào chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.


Nhà họ Cố rõ ràng là muốn dựa vào chuyện Hàn Nhã Thanh khai đao, bọn họ không biết làm sao đối phó Hàn Nhã Thanh khi bọn họ tới.


Điều mà Hàn Nhã Thanh suy đoán không hề sai, người phía trên phái xuống chính là người nhà họ Cố – Cố Chính Tân.


Cố Chính Tân tới đây rất nhanh, cậu năm Tào còn chưa rời đi, anh ta đã đến, vừa đến anh ta đã lệnh cho người thẩm vấn Hàn Nhã Thanh, đích thân anh ta là người thẩm vấn.


“Hàn Nhã Thanh, Hàn Nghiên Nghiên tố cáo cô cố ý thuê người bắt cóc mình, khiến cô ấy bị thương nghiêm trọng, cô có muốn giải thích gì về chuyện này không?” Trong phòng thẩm vấn, Cố Chính Tân vừa mở cửa ra đã hỏi, có thể nhận thấy, anh ta đang rất khẩn trương, từ trước tới giờ anh ta không hay làm mấy chuyện thẩm vấn như thế này.


“Chứng cứ?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta một cái, chỉ nói đúng hai chứ, ngắn gọn, rõ ràng, yêu cầu anh ta đưa ra bằng chứng.


“Mẹ của Hàn Nghiên Nghiên đã đưa cho chúng tôi đoạn camera giám sát, chứng minh lúc đó cô và Hàn Nghiên Nghiên cùng nhau rời đi, sau đó Hàn Nghiên Nghiên bị bắt cóc, Hàn Nghiên Nghiên nói cô chính là người đã lừa cô ấy đi ra ngoài.” Cố Chính Tân thấy thái độ của cô, hơi ngẩn người, hiển nhiên là không nghĩ tới việc mình bị một người đang nằm trong vùng tình nghi là Hàn Nhã Thanh trả lời tỉnh táo và dứt khoát đến như vậy.


“Anh cảnh sát này, tôi muốn hỏi anh một câu, nếu anh bị lừa đi ra ngoài, phản ứng của anh sẽ như thế nào?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh ta, cười như không cười nói: “Tôi có thể làm phiền anh cảnh sát ra xem lại đoạn video giám sát để xác định một chút không?”


Hàn Nhã Thanh cố ý gọi anh ta là cảnh sát, giả vờ như không biết gì về thân phận của anh ta.


“Hàn Nghiên Nghiên nói, lúc đó cô ấy thấy cô có thiện ý muốn giúp ông cụ Hàn nên mới bằng lòng đi theo cô.”


“Ừm, cô hai của nhà họ Hàn thật là có hiếu.” Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch khoé môi, nhẹ nhàng mỉm cười, không để người kia phát hiện ra sự thay đổi.


“Cho nên, cô thừa nhận bản thân đã bắt cóc Hàn Nghiên Nghiên?” Con ngươi Cố Chính Tân sáng lên, nhanh chóng đưa ra kết luận, bởi vì chỉ khi Hàn Nhã Thanh nhận tội thì mới có thể kết tội cậu năm Tào là đồng phạm.


Đến lúc đó mới có thể định tội cậu năm Tào.


“Anh cảnh sát, anh dựa vào đâu mà đi đến kết luận này? Tôi khen ngợi cô Hai nhà họ Hàn hiếu thảo đồng nghĩa với việc nhận tội sao? Logic kiểu này của cảnh sát khiến tôi không dám gật đầu bừa bãi.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, nhưng trong con ngươi của cô lại ánh lên tia lạnh lùng, mục đích của người đàn ông này quá rõ ràng, anh ta không hề giấu giếm chút nào.


“Cô?” Cố Chính Tân bị cô nói đến không cách nào phản bác.


“Vậy cô thử nói xem, tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào?” Cố Chính Tân ý thức được Hàn Nhã Thanh không phải loại người dễ lừa gạt, lúc này mới hỏi một theo lệ.


“Tình hình lúc đó là, Lưu Vũ thuê những tên cướp kia đến, muốn bắt cóc tôi, mà Hàn Nghiên Nghiên sợ tôi trốn thoát được cho nên ở đó để tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị bắt đi, vì thế mà cô ta mới đi cùng tôi ra ngoài.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, nếu người đối diện là cảnh sát thật, cô đương nhiên sẽ nói ra sự thật nhưng cô đã trót nói như vậy trong cuộc thẩm vấn vừa rồi, và bây giờ không thể thay đổi được nữa.


“Nếu là vậy thì tại sao tên cướp không bắt cóc cô mà lại là Hàn Nghiên Nghiên?” Cố Chính Tân cười lạnh, liên quan đến vấn đề này, anh ta cũng vừa nhìn qua nhưng không tin.


Tất nhiên, anh ta xem nó như thật, muốn dựa vào điểm này để vặn lại cô, nếu không cậu năm Tào sẽ không thể bị kết tội bao che.


“Bọn họ bắt sai người.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấu tâm tư anh ta, lúc nói ra lời này, khoé môi của cô khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh.


“Bắt sai người? Bọn họ là cướp, làm sao có thể bắt sai người được?” Cố Chính Tân nghe lời cô nói, trực tiếp cười ra tiếng, trong lúc nhất thời, anh ta hơi đắc ý mà thốt ra lời như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK